Hỗ trợ tư vấn
Tư vấn - Giải đáp - Hỗ trợ đặt tài liệu
Mua gói Pro để tải file trên Download.vn và trải nghiệm website không quảng cáo
Tìm hiểu thêm »Kể cho người thân nghe một câu chuyện tưởng tượng về loài vật gồm 4 mẫu, giúp các em học sinh lớp 4 có thêm nhiều vốn từ, nhanh chóng kể lại câu chuyện tưởng tượng về loài vật, rồi chia sẻ những chi tiết mà mình thích nhất trong câu chuyện đó dễ dàng hơn.

Với 4 câu chuyện Con cáo và chùm nhi, Ếch ngồi đáy giếng, Con Vẹt biết nói, Đôi cánh của ngựa trắng, còn giúp các em nhanh chóng trả lời câu hỏi phần Vận dụng tiết Tìm hiểu cách viết đoạn văn tưởng tượng - SGK Tiếng Việt 4 tập 1 Kết nối tri thức trang 80. Vậy mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây để tích lũy thêm vốn từ cho mình:
Đề bài: Kể cho người thân nghe một câu chuyện tưởng tượng về loài vật và chia sẻ những chi tiết mà em thích trong câu chuyện đó.
Có một anh Vẹt sau khi học được vài ba tiếng Người thì lấy làm hãnh diện và tự phụ lắm. Anh ta tuyên bố:
- Ta biết nói tiếng Người. Từ nay các người sẽ không bao giờ nghe ta nói một lời nào bằng tiếng chim nữa!
- Ồ, ồ! – Mấy chị chim Chìa Vôi thốt lên – Thông minh làm sao! Anh ta chỉ nói - bằng tiếng Người! Anh ta khinh rẻ tiếng chim!
- Anh ta biết nói tiếng Người ư? – Bác Quạ già hỏi – Thì đã sao! Thế càng tốt! Nhưng như thế không có nghĩa là anh ta thông minh hơn tất cả những kẻ khác. Tôi cũng biết nói tiếng Người nhưng chưa bao giờ tôi cho mình là một nhà thông thái.
- Thế thì bác nói đi, nói với anh ta bằng tiếng Người đi! Mấy chị chim Chìa Vôi năn nỉ – Chúng em cam đoan là anh ta chẳng bao giờ nói với bác bằng tiếng chim đâu. Đấy, rồi bác sẽ thấy!
- Nào, để tôi thử xem! – Bác Quạ nói rồi nhảy sang cành cây, nơi anh Vẹt đang ngồi với vẻ quan trọng.
- Chào anh Vẹt! Bác Quạ cất tiếng chào và giới thiệu bằng tiếng Người rành rẽ – Tôi là Quạ!
- Vẹt là thằng ngu! Vẹt là thằng ngu! – Anh Vẹt cũng đáp lại tiếng Người rất trịnh trọng – Vẹt là thằng ngu!
- Bác nghe thấy chưa? – Mấy chị Chìa Vôi thán phục reo lên – Anh ta làm cho bác tin rồi chứ? Anh ta nói toàn bằng tiếng Người, bác tin rồi chứ?
- Vâng tôi tin! Và công nhận là anh ta nói rất đúng!
Một ngày nọ, Cáo ta xuống triền núi và phát hiện ra phía trước có một vườn nho. Dưới tán lá xanh, từng chùm nho căng tròn mọng nước, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng hấp dẫn. Những chùm nho này khiến người ta thèm thuồng. Cáo thèm tới mức nước bọt cứ trào ra hai bên mép. Cáo ta nhìn trước ngó sau thấy chẳng có ai, nho lại nhiều như thế này, cũng muốn chén ngay mấy chùm.
Cáo đứng thẳng người, vươn tay hái nho. Nhưng giàn nho thì cao quá, Cáo ta dù có vươn người đến đâu cũng không thể tới được. Cáo nhanh trí nghĩ ra một cách, thử nhảy lên xem sao nhưng cố lắm cũng chỉ với tới lá nho mà thôi.
Cáo ta không đành lòng rời khỏi vườn nho khi chưa chén được quả nào, thế là nó lượn mấy vòng quanh vườn, cuối cùng cũng phát hiện ra một cây nho khá thấp. Cáo ta lại nhảy lên, không tới được chùm nho, lại gắng sức nhảy lên lần nữa, vẫn không hái được quả nho nào. Cáo ta lại lượn xung quanh giàn nho. Ha ha, cuối cùng thì cũng phát hiện ra một chùm nho còn thấp hơn chùm lúc nãy. Thích chí quá, Cáo ta tự đắc:
– Không có việc gì có thể làm khó ta được, ha ha!
Nước dãi trong cổ họng cứ trào ra, lùi lại mấy bước lấy đà, Cáo nhảy lên, nhưng hỡi ôi, vẫn chẳng với tới được.
Cáo ta dù có làm thế nào cũng không thể hái được nho, thở đánh thượt một cái rồi nói:
– Làm sao mà mình lại cứ phải cố ăn mấy cái chùm nho này nhỉ? Vỏ thì xanh thế, chắc chắn là chưa chín rồi. Không biết chừng còn vừa chua vừa chát, không nuốt được, có khi còn phải nhổ ra, đúng là chả ra làm sao cả. Nói xong, Cáo rầu rĩ rời khỏi vườn nho.
Chi tiết em thích nhất: Cáo ta dù có làm thế nào cũng không thể hái được nho, thở đánh thượt một cái rồi nói:
– Làm sao mà mình lại cứ phải cố ăn mấy cái chùm nho này nhỉ? Vỏ thì xanh thế, chắc chắn là chưa chín rồi. Không biết chừng còn vừa chua vừa chát, không nuốt được, có khi còn phải nhổ ra, đúng là chả ra làm sao cả. Nói xong, Cáo rầu rĩ rời khỏi vườn nho.
Vì Cáo không thể hái được chùm nho nên đành tự lấy cớ tự lừa dối mình để tự biện minh.
Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái, cua, ốc bé nhỏ. Từ dưới đáy giếng nhìn lên, ếch ta chỉ thấy một khoảng trời bé bằng cái vung. Nó nghĩ:
- Tất cả vũ trụ chỉ có vậy, vì thế ếch tự coi mình là chúa tể. Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng, khiến các con vật kia rất hoảng sợ. Ếch cứ tưởng bầu trời trên đầu chỉ bé bằng chiếc vung và nó thì oai như một vị chúa tể.
Một năm nọ, trời mưa to làm nước trong giếng dềnh lên, tràn bờ, đưa ếch ta ra ngoài...
Quen thói cũ, ếch nhâng nháo nhìn lên trời, nó bỗng thấy cả một bầu trời rộng lớn hơn nhiều so với cái khoảng trời nó vẫn thấy. Ếch ta không tin và thấy bực bội vì điều đó. Để ra oai, nó cất tiếng kêu ồm ộp. Vị chúa tể hy vọng là sau những tiếng kêu của mình, mọi thứ phải trở lại như cũ. Nhưng bầu trời vẫn là bầu trời. Còn con ếch vì mải nhìn lên trời đã không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp.
- Chi tiết mà em thích trong câu chuyện: "ếch mải nhìn lên bầu trời không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp"
Bố mẹ ạ, chiều nay ở lớp, cô giáo đã cho con và các bạn cùng chia sẻ những câu chuyện hay về thế giới loài vật. Trong đó có câu chuyện “Đôi cánh của ngựa trắng" của của bạn Hà đặc biệt hấp dẫn. Nên con đã cố gắng ghi nhớ để về kể lại cho bố mẹ cùng nghe.
Câu chuyện kể về một chú ngựa trắng sống cùng với mẹ của chú. Từ khi còn nhỏ, chú đã luôn quấn quýt bên mẹ, được mẹ yêu thương và chiều chuộng. Càng lớn lên, ngựa trắng càng tò mò về thế giới xung quanh. Đặc biệt, từ khi được làm quen với anh đại bàng núi, được anh kể cho nghe về những khu rừng, cánh đồng và vùng biển ở ngoài kia, chú lại càng thêm háo hức được ra ngoài. Nhìn anh đại bàng có đôi cánh to lớn và mạnh mẽ có thể bay đi khắp nơi, ngựa trắng ngưỡng mộ lắm. Chú ao ước mình cũng có một đôi cánh giống như thế. Nghe mong ước của ngựa trắng, anh đại bàng núi đã nói rằng: Nếu muốn có đôi cánh của mình, thì phải đi tìm kiếm nó. Thế là, ngựa trắng xin phép mẹ để cùng anh đại bùng núi lên đường đi tìm đôi cánh của mình.
Trên đường theo anh đại bàng núi đi khắp khu rừng, ngựa trắng được nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, nhiều hoa thơm cỏ lạ mà trước giờ mới chỉ được nghe kể. Chú vui sướng lắm, bước chân tung tăng, nhảy nhót như là nhảy múa. Bống, trước mặt ngựa trắng xuất hiện một con sói dữ ngáng đường, lăm le đòi ăn thịt ngựa trắng. Ngay lúc nguy cấp, anh đại bàng núi lao vút từ trên cao xuống, vồ mạnh vào sói khiến nó hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy. Nhờ thế mà ngựa trắng được an toàn. Sau sự cố đó, ngựa trắng càng thêm khao khát có một đôi cánh như anh đại bàng núi. Thấy thế, anh đại bàng núi đã chỉ cho ngựa trắng một cách riêng để bay. Anh dạy ngựa trắng chồm về phía trước bằng đôi chân mạnh mẽ của mình. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, các sải chân của ngựa trắng ngày càng rộng hơn. Từng cú tiếp đất vang lên bịch bịch bịch chấn động, bụi đất mù mịt như có xe lớn vừa chạy qua. Càng lúc, ngựa trắng thấy mình chạy càng nhanh hơn, mỗi lần phi lên chú nhảy cách mặt đất cả một quãng như đang bay. Cả con suối cũng chẳng ngăn được bước chân của chú. Bờm của ngựa trắng bay phần phật theo gió, khiến ngựa trắng vô cùng thích thú. Vậy là chú đã thực sự tìm được đôi cánh của riêng mình rồi.
Kết thúc câu chuyện, ngựa trắng đã về nhà và khoe với mẹ về hành trình của mình. Mẹ ngựa trắng âu yếm hôn lên trán chú, và không quên cảm ơn anh đại bàng núi đã ở bên giúp đỡ cậu. Trong ánh hoàng hôn, gia đình ngựa trắng đoàn tụ bên nhau thật hạnh phúc.
Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây: