So sánh cái tôi trữ tình trong Vội vàng và Mùa xuân chín Viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá hai tác phẩm thơ

So sánh cái tôi trữ tình trong Vội vàng và Mùa xuân chín mang đến gợi ý cách viết chi tiết nhất. Qua đó giúp các bạn học sinh có thêm nhiều gợi ý tham khảo, trau dồi kiến thức để viết cách viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá hai tác phẩm thơ hay.

Cái tôi trữ tình trong Vội vàng và Mùa xuân chín

So sánh cái tôi trữ tình Vội vàng và Mùa xuân chín giúp chúng ta có thêm nhiều bài học quý giá về cuộc đời và con người. Qua đó, ta trân trọng hơn cuộc sống hiện tại, sống có ý nghĩa và trách nhiệm hơn, đồng thời luôn giữ cho mình sự lạc quan, yêu đời. Vậy sau đây là dàn ý so sánh cái tôi trữ tình trong Vội vàng và Mùa xuân chín mời các bạn theo dõi. Bên cạnh đó các bạn xem thêm so sánh tiếng nói tri âm qua hai bài thơ Độc Tiểu Thanh kí và Đàn ghi ta của Lor-ca.

Dàn ý so sánh cái tôi trữ tình Vội vàng và Mùa xuân chín

I. Mở bài

Giới thiệu hai tác phẩm "Vội vàng" của Xuân Diệu và "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử. Nêu vấn đề so sánh về cái tôi trữ tình trong hai tác phẩm thơ.

II. Thân bài

  • Giải thích cụm từ "cái tôi trữ tình":
  • Cái tôi trữ tình là chủ thể trữ tình trong tác phẩm thơ, là nhân vật được thể hiện qua ngôn ngữ thơ, là tiếng nói của tác giả gửi gắm qua tác phẩm.
  • Cái tôi trữ tình mang đậm dấu ấn cá nhân của tác giả, thể hiện qua những suy nghĩ, cảm xúc, quan niệm về cuộc sống và con người.
 Cái tôi trữ tình trong "Vội vàng" của Xuân Diệu:Cái tôi trữ tình trong "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử:
- Thể hiện qua:
  • Nỗi ám ảnh về thời gian trôi nhanh, tuổi xuân ngắn ngủi.
  • Khát vọng sống mãnh liệt, muốn tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc đời.
  • Cái tôi đầy nhiệt huyết, muốn níu giữ thời gian, vội vàng nắm bắt mọi khoảnh khắc trong cuộc sống.
  • Nỗi buồn bã, nuối tiếc, hoài niệm về mùa xuân đã qua.
  • Cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời.
  • Cái tôi đầy mơ hồ, chìm trong men say ảo giác, mang đậm dấu ấn của thi ca lãng mạn.
- Hình ảnh thơ:
  • "Xuân đương tới nghĩa là xuân đã qua / Xuân còn non nghĩa là xuân sắp già"
  • "Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất"
  • "Tôi muốn tắt nắng đi, cho màu đừng nhạt / Buộc gió lại, cho hương đừng bay"
  • "Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!"
- Ngôn ngữ thơ:
  • Giàu sức gợi, hình ảnh thơ độc đáo, sáng tạo.
  • Sử dụng nhiều điệp từ, phép ẩn dụ, so sánh.
  • Nhịp thơ nhanh, gấp gáp, thể hiện tâm trạng vội vàng, hối hả của tác giả.

Giàu chất nhạc, hình ảnh thơ mơ hồ, mang tính biểu tượng.

Sử dụng nhiều phép ẩn dụ, so sánh, hoán dụ.

Nhịp thơ chậm rãi, thể hiện tâm trạng buồn bã, nuối tiếc của tác giả.

3. So sánh về cái tôi trữ tình trong hai tác phẩm:

a) Giống nhau:

  • Đều là những cái tôi trữ tình giàu cảm xúc, có chiều sâu nội tâm.
  • Đều thể hiện những trăn trở, suy tư về cuộc đời và con người.
  • Đều sử dụng ngôn ngữ thơ độc đáo, sáng tạo để thể hiện nội dung.

b) Khác nhau:

Tâm trạng: cái tôi trữ tình ở “Vội vàng” luôn ham sống, khát khao tận hưởng cuộc đời ở chiều sâu trong khi ở “Mùa xuân chín, đó là sự buồn bã, tiếc nuỗi và có phần hoài niệm.

Quan niệm về thời gian: Xuân Diệu quan niệm rõ ràng rằng thời gian trôi rất nhanh và tuổi xuân luôn ngắn ngủi. Với Hàn Mặc Tử, thời gian là những gì quý giá, đã qua đi sẽ không bao giờ có thể lấy lại.

Ngôn ngữ thơ: bài thơ “Vội vàng” với ngôn ngữ thơ giàu sức gợi, hình ảnh thơ độc đáo sáng tạo. “Mùa xuân chín” là những câu thơ giàu chất nhạc, hình ảnh thơ mơ hồ và mang tính biểu tượng cao.

1. Bài học về cuộc đời:

Thời gian là hữu hạn, cần trân trọng từng khoảnh khắc: Hai tác phẩm đều thể hiện ý thức rõ ràng về sự trôi chảy của thời gian, tuổi xuân ngắn ngủi. Điều này thôi thúc con người cần sống hết mình, tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống trong khi có thể.

Sống vội vàng không phải là cách tận hưởng cuộc đời: Cái tôi trữ tình trong "Vội vàng" tuy ham sống nhưng lại vội vàng, hối hả. Điều này dẫn đến sự hụt hẫng, nuối tiếc. Cái tôi trữ tình trong "Mùa xuân chín" vì nuối tiếc quá khứ mà chìm trong men say ảo giác, đánh mất hiện tại. Qua đó, ta nhận ra rằng sống vội vàng không phải là cách tận hưởng cuộc đời, mà cần sống chậm rãi, trân trọng từng khoảnh khắc.

Cần có sự cân bằng giữa hưởng thụ và trách nhiệm: Hai tác phẩm đều thể hiện khao khát hưởng thụ cuộc sống, nhưng ở những mức độ khác nhau. Cái tôi trong "Vội vàng" chỉ tập trung vào hưởng thụ, còn cái tôi trong "Mùa xuân chín" lại chìm trong ảo giác, xa rời thực tế. Qua đó, ta nhận ra rằng cần có sự cân bằng giữa hưởng thụ và trách nhiệm, sống có ích cho xã hội.

2. Bài học về con người:

Con người có những khát vọng cao đẹp: Hai tác phẩm đều thể hiện những khát vọng cao đẹp của con người: khát vọng sống, khát vọng yêu thương, khát vọng hòa hợp với thiên nhiên.

Con người cần có ý thức về bản thân: Cái tôi trữ tình trong "Vội vàng" có ý thức rõ ràng về sự ngắn ngủi của cuộc đời, từ đó có khát vọng sống mãnh liệt. Cái tôi trong "Mùa xuân chín" tuy chìm trong ảo giác nhưng vẫn ý thức được sự tàn phai của thời gian, từ đó có tâm trạng buồn bã, nuối tiếc. Qua đó, ta nhận ra rằng con người cần có ý thức về bản thân, về sự sống và cái chết để sống một cuộc đời có ý nghĩa.

Con người cần có sự lạc quan, yêu đời: Hai tác phẩm đều thể hiện niềm yêu đời, yêu cuộc sống. Cái tôi trong "Vội vàng" tuy vội vàng nhưng vẫn lạc quan, yêu đời. Cái tôi trong "Mùa xuân chín" tuy buồn bã nhưng vẫn khao khát được sống, được yêu thương. Qua đó, ta nhận ra rằng con người cần có sự lạc quan, yêu đời để vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

III. Kết luận:

  • Khẳng định giá trị nghệ thuật của hai tác phẩm thơ "Vội vàng" và "Mùa xuân chín".
  • Nêu ý nghĩa so sánh về cái tôi trữ tình trong hai tác phẩm.
Chia sẻ bởi: 👨 Trịnh Thị Thanh
Liên kết tải về

Link Download chính thức:

Các phiên bản khác và liên quan:

Sắp xếp theo
👨