Viết đoạn văn (khoảng 150 chữ) phân tích một chi tiết hài hước trong đoạn trích Giấu của Văn mẫu lớp 12
Viết đoạn văn (khoảng 150 chữ) phân tích một chi tiết hài hước trong đoạn trích Giấu của là một chủ đề rất hay nằm trong chương trình Ngữ văn 12 Kết nối tri thức tập 1
Viết đoạn văn phân tích một chi tiết hài hước trong đoạn trích Giấu của mang đến 2 mẫu khác nhau cực hay, ấn tượng nhất. Qua đó giúp các bạn có thêm nhiều gợi ý tham khảo, trau dồi kiến thức để biết cách viết đoạn văn hay. Từ đó dễ dàng trả lời câu hỏi kết nối đọc viết trang 146 SGK Ngữ văn 12 Tập 1.
Viết đoạn văn phân tích một chi tiết hài hước trong đoạn trích Giấu của
Đoạn văn phân tích một chi tiết hài hước trong Giấu của
Nhà văn Lộng Chương đã thành công trong việc tạo nhưng lên những tiếng cười châm biếm trong đoạn tác phẩm kịch Quẫn, đặc biệt là trong đoạn trích Giấu của. Vở kịch hiện bắt đầu bằng hoàn cảnh ông bà Đại Cát đang lo lắng tìm chỗ giấu của cải để đề phòng khi có biến. Và có những hành động ngớ ngẩn ông bà Đại Cát loay hoay tìm chỗ giấu của cải. Họ giấu vàng trong nồi canh, giấu bạc trong chăn bông, giấu tiền trong quần áo. Ngoài ra cũng có thủ pháp gây cười trong đoạn trích: sử dụng lối chơi chữ: Có của thì giấu, không của thì... Cũng giấu; Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài; Giấu của trong nhà, ra ngõ thì... Hết; Giấu của một đời, rồi cũng... Tiêu một đời; Của cải như nước chảy, mây trôi... Có hôm đầy nhà, có hôm... Vơi đi một nửa; Giấu của để làm gì? Để... Cho người khác tiêu!; Của cải như nước chảy, mây trôi... Có hôm đầy nhà, có hôm... Vơi đi một nửa. Vậy nên, cứ... Tiêu pha cho hết!; Cụ cố tổ nhà ta... Giấu vàng trong... Cái gối; Có người giấu vàng trong... Cái hố xí; Giấu của để làm gì? Để... Cho con cháu đánh nhau! Đó là những lời nói ngộ nghĩnh thể hiện sự lúng túng, lo lắng của mình. Thông qua đó cũng truyền tải nội dung về sự phù phiếm của việc tích trữ của cải và tầm quan trọng của việc sống vui vẻ, thanh thản.
Viết đoạn văn phân tích chi tiết hài hước trong Giấu của
Tác phẩm "Giấu của" của nhà văn Lộng Chương, được xuất bản vào năm 1942, là một truyện ngắn tiêu biểu của ông. Lộng Chương, người được biết đến như là "bậc thầy của truyện ngắn hài hước", đã sử dụng chi tiết hài hước một cách xuất sắc để châm biếm và phản ánh sâu sắc về xã hội thực dân nửa phong kiến. Trong đó, nhân vật Chánh Lãnh được mô tả như một kẻ sợ ma, tham lam và hèn nhát, trong khi nhân vật Quan Trưởng lại là một kẻ ranh mãnh, lợi dụng tình huống để lừa gạt. Các tình huống éo le, bất ngờ và trớ trêu được tạo ra để làm nổi bật sự hài hước và châm biếm trong tác phẩm. Sử dụng từ ngữ miêu tả sự sợ hãi và châm biếm, Lộng Chương tạo ra một không khí vui nhộn, giúp giảm căng thẳng và tạo sự thư giãn cho độc giả. Tính trào phúng và sâu cay trong cách diễn đạt cũng giúp phản ánh bản chất tham lam và bất công của xã hội thực dân. Tóm lại, chi tiết hài hước không chỉ làm tăng thêm sự sinh động và giá trị của tác phẩm mà còn phản ánh một cách sắc bén về xã hội và con người.