Kịch bản về Không phân biệt đối xử với người nghèo, người khuyết tật Giải GDKT&PL 11 bài 9 Kết nối tri thức
Em hãy cùng các bạn trong nhóm xây dựng và thực hiện kịch bản có nội dung phản ánh vấn đề Không phân biệt đối xử với người nghèo, người khuyết tật là một trong những câu hỏi rất hay nằm trong chương trình Giáo dục Kinh tế và Pháp luật 11 Bài 9 Kết nối tri thức.
Kịch bản có nội dung phản ánh về Không phân biệt đối xử với người nghèo, người khuyết tật mang đến câu trả lời hay, chính xác nhất. Qua đó giúp các bạn biết cách thực hiện xây dựng kịch bản hay. Đồng thời nhanh chóng trả lời câu hỏi Vận dụng trang 59 GDKTPL 11.
Kịch bản Không phân biệt đối xử với người nghèo, người khuyết tật
"Điều Tuyệt Vọng"
Giới thiệu nhân vật:
1. Người nghèo thứ nhất:
Ông Tư - một người đàn ông nghèo đến mức phải làm việc cả ngày chỉ để kiếm đủ sống qua ngày.
2. Người nghèo thứ hai: Bà Mười - một phụ nữ đang sống trong đói nghèo, trụy lạc mọi ngày với cuộc sống khắc nghiệt.
3. Người nghèo thứ ba: Anh Khang - một thanh niên trẻ tuổi, đã bỏ học để đi làm vì gia đình nghèo khó.
4. Người khuyết tật thứ nhất: Em Hà - một cô bé bị tật nguyền, đang vật lộn với cuộc sống khó khăn.
5. Người khuyết tật thứ hai: Chị Hương - một phụ nữ mất đi khả năng di chuyển và phải dựa vào xe lăn.
6. Người khuyết tật thứ ba: Anh Đạt - một quân nhân từng bị thương mất một chân trong một trận đánh.
7. Người thứ tư: Cô Thủy - một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và giàu có.
8. Người thứ năm: Ông Trí - một doanh nhân thành đạt, đã lên đến đỉnh cao trong sự nghiệp.
9. Người thứ sáu: Anh Nam - một nhân viên văn phòng thông minh và năng động.
Nội dung tác phẩm: Buổi sáng xám trở, một con đường nhỏ vắng vẻ nằm sâu trong khu phố đã trở thành nơi gặp gỡ của bốn người nghèo và ba người khuyết tật. Họ ngồi lại bên đường, cùng nhau đấu tranh với nghèo đói và khuyết tật của mình.
Ông Tư: (nhìn về bầu trời) Cuộc sống này thật khắc nghiệt. Tôi đã làm việc cả ngày cũng chỉ kiếm được một ít tiền để mua đồ ăn cho gia đình.
Bà Mười: (nhìn xuống giày rách nát) Tôi đã chật vật kiếm tiền từng đồng, nhưng vẫn không đủ để mua một đôi giày mới. Cả ngày qua đi làm, chân tôi đau nhức vì đôi giày cũ này.
Anh Khang: (nhìn vào cặp sách cũ nát) Tôi muốn tiếp tục học hành, nhưng gia đình không đủ tiền trang trải. Tôi phải bỏ học để kiếm tiền nuôi mẹ và em gái.
Em Hà: (vừa cười vừa khóc) Tôi muốn chơi và hòa nhập với các bạn, nhưng tật nguyền này khiến tôi trở thành người bị lãng quên.
Chị Hương: (đẩy mình bằng xe lăn) Mọi người xem tôi như một người không thể tự lo cho bản thân. Nhưng tôi cũng có ước mơ và những khát khao riêng của mình.
Anh Đạt: (ngẩng cao đầu) Tôi đã mất một chân và một phần cơ bắp, nhưng tôi không tuôn chảy trước gian khó. Tôi muốn cho mọi người thấy mình có thể có một cuộc sống ý nghĩa và đáng sống.
Cô Thủy: (trao vật phẩm quý giá cho một người nghèo) Sự giàu có không phải là tất cả trong cuộc sống. Chúng ta cần có tình yêu và sẻ chia để thấu hiểu những khó khăn của người khác.
Ông Trí: (nhìn xung quanh khu phố) Chúng ta đều sống trong một xã hội đa dạng. Không phân biệt đối xử là cách duy nhất để xây dựng một thế giới đồng hành và chung thuỷ.
Anh Nam: (lắc đầu) Cuộc sống không công bằng, nhưng chúng ta có thể đấu tranh và vượt qua khó khăn. Đối xử công bằng với mọi người là trách nhiệm của chúng ta.