Kể lại câu chuyện Bàn chân kì diệu (5 mẫu) Kể chuyện lớp 4
Kể lại câu chuyện Bàn chân kì diệu gồm 5 mẫu hay nhất, giúp các em học sinh lớp 4 rèn kỹ năng kể chuyện thật tốt để kể lại từng đoạn câu chuyện, kể lại toàn bộ câu chuyện Bàn chân kì diệu thật hay.
Câu chuyện Bàn chân kì diệu là bài học hay để lại nhiều giá trị nhân văn sâu sắc về tinh thần học tập, hiếu học vượt qua khó khăn nghịch cảnh của cậu bé Nguyễn Ngọc Ký. Mời các em cùng tham khảo bài viết để trả lời các câu hỏi tiết Kể chuyện lớp 4 tuần 11 - SGK Tiếng Việt 4 tập một trang 107, ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 4:
Kể lại câu chuyện Bàn chân kì diệu (5 mẫu)
Kể lại từng đoạn câu chuyện Bàn chân kì diệu
Tranh 1: Kí bị liệt hai cánh tay từ nhỏ. Thấy các bạn được cắp sách đến trường, Ký thèm lắm. Em quyết định đến lớp xin vào học.
Tranh 2: Khi biết được hoàn cảnh và tình trạng đôi bàn tay của Ký, cô giáo Cương không dám nhận em vào học.
Tranh 3: Mấy hôm sau cô giáo tới thăm Ký, nhìn thấy em đang ngồi trong sân dùng chân hí hoáy tập viết, hình ảnh ấy khiến cô giáo vô cùng ngạc nhiên và xúc động.
Tranh 4: Thế rồi, Ký lại đến lớp và lần này em được nhận vào học.
Tranh 5: Cô giáo Cương sắp xếp cho Ký một chiếc chiếu cuối lớp để ngồi học, kẹp bút vào ngón chân để tập viết trên trang giấy.Những ngày đầu gặp bao nhiêu là khó khăn khi thì cây bút không chịu nghe lời, lúc thì trang giấy nhàu nát, khi thì mực bê bết,... có khi luyện viết nhiều quá, mỏi cơ Ký bị chuột rút. Có lúc em cũng nản lòng muốn bỏ cuộc, nhưng nhờ có cô giáo Cương và bạn bè bên cạnh động viên, giúp đỡ Ký lại cố gắng, kiên trì, ngày mưa cũng như ngày nắng luôn chuyên cần đến lớp
Tranh 6: Nhờ luyện tập kiên trì, Ký đã thành công. Hết lớp Một, Ký đã đuổi kịp các bạn. Chữ Ký viết ngày một đều hơn, đẹp hơn. Có lần Ký được 8 điểm, 9 điểm rồi 10 điểm về môn Tập viết. Bao năm khổ công, thế rồi Ký thi đại học, trở thành sinh viên Trường Đại học Tổng hợp.
Nguyễn Ngọc Ký là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Ngày Bác Hồ còn sống, đã hai lần gửi tặng huy hiệu của Người cho cậu học trò dũng cảm giàu nghị lực ấy.
Kể chuyện Bàn chân kỳ diệu ngắn gọn
Kí là một cậu bé bị liệt hai cánh tay từ nhỏ, nhưng vẫn luôn nung nấu ước mơ được đi học. Tuy nhiên, thấy tình huống của Kí, cô giáo không dám nhận em vào học. Trở về nhà, Kí rất buồn nhưng không nản lòng, vẫn dùng chân để tự tập viết. Hành động ấy đã được cô giáo nhìn thấy. Rất xúc động trước tinh thần của em, cô đã nhận em vào học.
Thời gian đầu, Kí gặp rất nhiều khó khăn. Chân của em lúc viết gặp chuột rút đau điếng, rồi làm nhàu hết giấy vở. Đau đớn, mệt nhọc, lắm lúc Kí muốn bỏ cuộc, không viết nữa. Nhưng nhờ cô giáo và bạn bè ở cạnh bên ủng hộ, em đã kiên trì đến cùng. Dần dần chữ của em ngày càng đẹp. Điểm tập viết dần cao hơn, nhiều hôm em được điểm 9, điểm 10. Thành tích học tập của Kí cũng ngày càng tốt. Sau này, em thi đậu Đại học Tổng Hợp và hai lần được Bác Hồ gửi tặng huy hiệu, trở thành tấm gương về nghị lực và sự kiên trì cho bao người.
Kể chuyện Bàn chân kỳ diệu
Đoạn 1: Kí bị liệt hai cánh tay từ nhỏ. Thấy các bạn cắp sách đến trường, Kí thèm lắm. Kí quyết định đến lớp xin cô giáo vào học. Cô giáo cầm tay Kí thấy hai cánh tay mềm nhũn, buông thõng, bất động cô không dám nhận em vào học. Kí thất vọng trở về vừa đi vừa khóc.
Đoạn 2: Mấy hôm sau, cô giáo đến nhà Kí. Bất chợt cô thấy Kí ngồi ở giữa sân hí hoáy dùng chân tập viết. Cô rất cảm động cho em mấy viên phấn. Một thời gian sau, Kí lại đến lớp. Lần này, cô giáo nhận em vào học. Cô dọn cho Kí một chỗ riêng ở góc lớp, trải chiếu cho Kí ngồi tập viết ở đó. Kí cặp cây bút vào chân luyện viết. Lúc đầu cây bút không theo ý Kí, Bàn chân dẫm lên trang giấy nhàu nát, mực giây bê bết. Mấy ngon chân mỏi chuột rút, bàn chân co quắp lại, đau điếng. Kí quẳng bút chì vào góc lớp, chán nản. Nhưng nhờ cô giáo và các bạn động viên Kí lại lao vào tập luyện một cách kiên nhẫn và bền bỉ.
Đoạn 3: Sau một thời gian Kí đã thành công. Hết lớp Một Kí đuổi kịp các bạn. Chữ của Kí mỗi ngày đẹp hơn. Bao năm khổ luyện Kí đã tốt nghiệp phổ thông và thi đậu vào trường Đại học Tổng hợp.
Nguyễn Ngọc Kí là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Ngay Bác Hồ còn sống, đã hai lần Bác gửi tặng huy hiệu của Người cho cậu học trò dũng cảm giàu nghị lực ấy.
Kể lại toàn bộ câu chuyện Bàn chân kì diệu
Ký bị liệt hai cánh tay từ nhỏ. Thấy các bạn được cắp sách đến trường, Ký thèm lắm. Em quyết định đến lớp xin vào học.
Sáng hôm ấy, cô giáo Cương đang chuẩn bị viết bài học vần lên bảng thì thấy một cậu bé thập thò ngoài cửa. Cô bước ra, dịu dàng hỏi:
- Em muốn hỏi gì cô phải không?
Cậu bé khẽ nói:
- Thưa cô, em xin cô cho em vào học. Có được không ạ?
Cô giáo cầm tay Ký. Hai cánh tay em mềm nhũn, buông thõng, bất động. Cô giáo lắc đầu: Khó lắm em ạ. Em hãy về nhà. Đợi lớn lên ít nữa xem sao đã.
Cô thoáng thấy đôi mắt Ký nhòe ướt. Em quay ngoắt lại, chạy về nhà. Hình như em vừa chạy, vừa khóc.
Cô giáo trở vào lớp. Suốt buổi học hôm ấy, hình ảnh cậu bé với hai cánh tay buông thõng luôn hiện lên trước mắt cô.
Mấy hôm sau, cô giáo đến nhà Ký. Bước qua cổng cô vừa ngạc nhiên, vừa xúc động: Ký đang ngồi giữa sân hí hoáy tập viết. Cậu cặp một mẩu gạch vào ngón chân và vẽ xuống đất những nét chữ ngoằn ngoèo. Cô giáo hỏi thăm sức khỏe của Ký rồi cho em mấy viên phấn.
Thế rồi, Ký lại đến lớp. Lần này em được nhận vào học. Cô giáo dọn một chỗ ở góc lớp, trải chiếu cho Ký ngồi tập viết ở đó. Em cặp cây bút vào ngón chân và tập viết vào trang giấy. Cây bút không làm theo ý muốn của Ký. Bàn chân em giẫm lên trang giấy, cựa quậy một lúc là giấy nhàu nát, mực giây bê bết. Mấy ngón chân Ký mỏi nhừ. Cô giáo thay bút chì cho Ký. Ký lại kiên nhẫn viết. Mấy ngón chân quắp lại giữ cho được cây bút đã khó, điều khiển cho nó viết thành chữ còn khó hơn, nhưng Ký vẫn gắng sức đưa bút theo nét chữ. Bỗng cậu nằm ngửa ra, chân giơ lên, mặt nhăn nhó, miệng xuýt xoa đau đớn. Cô giáo và mấy bạn chạy vội tới. Thì ra, bàn chân Ký bị chuột rút, co quắp lại, không duỗi ra được. Các bạn phải xoa bóp mãi mới ổn. Cái giống “chuột rút” làm khổ Ký rất nhiều. Nó đã rút một lần thì sau quen cứ rút mãi. Có lần đau tái người, Ký quăng bút vào góc lớp định thôi học. Nhưng cô giáo Cương an ủi, khuyến khích em hãy kiên nhẫn tập dần từng tí một. Các bạn cũng mỗi người nói một câu, giúp một việc. Lời khuyến khích dịu dàng của cô giáo, những cử chỉ thân thương của bè bạn tiếp sức cho Ký. Ký lại quắp bút vào ngón chân hì hục tập viết. Ký kiên nhẫn, bền bỉ. Ngày nắng cũng như ngày mưa, người mệt mỏi, ngón chân đau nhức, có lúc chân bị chuột rút liên hồi... nhưng Ký không nản lòng. Buổi học nào cũng vậy, trong góc lớp, trên mảnh chiếu nhỏ không bao giờ vắng mặt Nguyễn Ngọc Ký.
Nhờ luyện tập kiên trì, Ký đã thành công. Hết lớp Một, Ký đã đuổi kịp các bạn. Chữ Ký viết ngày một đều hơn, đẹp hơn. Có lần Ký được 8 điểm, 9 điểm rồi 10 điểm về môn Tập viết. Bao năm khổ công, thế rồi Ký thi đại học, trở thành sinh viên Trường Đại học Tổng hợp.
Nguyễn Ngọc Ký là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Ngày Bác Hồ còn sống, đã hai lần gửi tặng huy hiệu của Người cho cậu học trò dũng cảm giàu nghị lực ấy.
Hiện nay, ông Nguyễn Ngọc Ký là Nhà giáo Ưu tú, dạy môn Ngữ văn của một trường trung học ở Thành phố Hồ Chí Minh. Ông là tác giả bài thơ Em thương trong sách Tiếng Việt 3, tập hai.
Kể lại câu chuyện Bàn chân kì diệu theo lời kể của Ký
Tôi bị liệt hai cánh tay từ nhỏ. Thấy các bạn cắp sách tới trường, tôi thèm lắm, bèn quyết định đến lớp xin vào học.
Sáng hôm ấy, cô giáo Cương đang chuẩn bị viết bài học vần lên bảng thì thấy tôi thập thò ngoài cửa. Cô bước ra, dịu dàng hỏi:
- Em muốn hỏi gì cô phải không?
Tôi rụt rè khẽ nói:
- Thưa cô, em xin cô cho em vào học, có được không ạ ?
Cô giáo cầm tay tôi, hai cánh tay mềm nhũn, buông thõng, bất động. Cô giáo lắc đầu:
- Khó lắm em ạ, hãy về nhà, đợi lớn lên ít nữa xem sao.
Cô thoáng thấy đôi mắt tôi nhoè ướt. Tôi quay ngoắt lại, chạy về nhà, vừa chạy, vừa khóc.
Mấy hôm sau, cô giáo đến nhà tôi. Chắc cô vừa ngạc nhiên, vừa xúc động khi thấy tôi đang ngồi giữa sân hí hoáy tập viết bằng cách cặp một mảnh gạch vào ngón chân và vẽ xuống đất những nét chữ ngoằn ngoèo. Cô giáo hỏi thăm sức khoẻ của tôi rồi cho mấy viên phấn.
Sau lần ấy, tôi được nhận vào học. Cô giáo dọn một chỗ ở góc lớp, trải chiếu cho tôi ngồi tập viết ở đó. Tôi cặp cây bút vào ngón chân và tập viết lên trang giấy. Cây bút không làm theo ý muốn, bàn chân giẫm trên trang giấy, cựa quậy một lúc là giấy nhàu nát, mực giây be bét. Mấy ngón chân tôi mỏi nhừ. Cô giáo thay bút chì, tôi lại kiên nhẫn viết. Mấy ngón chân quắp lại giữ cho được cây bút đã khó, điều khiển cho nó viết thành chữ còn khó hơn, nhưng tôi vẫn gắng sức đưa bút theo nét chữ. Bỗng tôi nằm ngửa ra, chân giơ lên, mặt nhăn nhó, miệng xuýt xoa đau đớn. Cô giáo và mấy bạn chạy vội tới. Thì ra, bàn chân tôi bị chuột rút, co quắp lại, không duỗi ra được. Các bạn phải xoa bóp mãi mới ổn. Cái bệnh “chuột rút" làm khổ tôi rất nhiều. Nó đã rút một lần thì sau quen cứ rút mãi. Có lần đau tái người, tôi quẳng bút vào góc lớp định thôi học.
Nhưng cô giáo Cương an ủi, khuyên nhủ tôi hãy kiên nhẫn tập dần từng tí một. Các bạn cũng mỗi người nói một câu, giúp một việc. Lời khuyến khích dịu dàng của cô giáo, những cử chỉ thân thương của bè bạn tiếp sức cho tôi. Tôi lại quắp bút vào ngón chân, hì hục tập viết.
Tôi kiên nhẫn, bền bỉ tập viết. Ngày nắng cũng như ngày mưa, người mệt mỏi, ngón chân đau nhức, có lúc chân bị chuột rút liên hồi...nhưng tôi không nản lòng. Buổi học nào cũng vậy, trong góc lớp, trên mảnh chiếu nhỏ, tôi không bao giờ vắng mặt.
Nhờ luyện tập kiên trì, tôi đã thành công. Hết lớp Một, tôi đã đuổi kịp các bạn. Chữ tôi viết ngày một đều hơn, đẹp hơn. Nhiều lần tôi được cô cho 8 điểm, 9 điểm rồi 10 điểm về môn Tập viết. Bao năm khổ công, thế rồi tôi học hết phổ thông, thi vào đại học và trở thành sinh viên khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.
Sinh thời, Bác Hồ đã hai lần gửi tặng Huy hiệu cao quý của Bác cho tôi. Bác âu yếm gọi tôi là cậu học trò dũng cảm, giàu nghị lực.
Tôi càng thấm thía điều mà ông cha ta đã dạy: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.