Bài dự thi viết về người phụ nữ tôi yêu (5 mẫu) Cuộc thi “Viết về người phụ nữ tôi yêu” năm 2023

TOP 5 Bài dự thi viết về người phụ nữ tôi yêu hay, đặc sắc nhất, giúp các bạn có thêm thêm nhiều ý tưởng mới để viết về người phụ nữ mình yêu thương, bài cảm nhận về người phụ nữ em yêu, hay bài thơ ý nghĩa dành tặng người phụ nữ mình thương yêu.

Cuộc thi “Viết về người phụ nữ tôi yêu 2023” được phát động nhằm tôn vinh những tấm gương phụ nữ tiêu biểu trong đời sống gia đình cũng như các lĩnh vực của đời sống xã hội. Vậy mời các bạn cùng tham khảo bài viết dưới đây của Download.vn để có thêm nhiều ý tưởng mới:

Lá thư gửi người phụ nữ yêu thương

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Những câu ca dao ta được nghe từ thuở tấm bé nhưng liệu chúng ta đã cảm nhận được hết ý nghĩa to lớn của câu ca dao hay chưa hay đã lâu lắm rồi ta không nói câu con yêu mẹ hay dành cho mẹ những cái ôm ấm áp? Quả thực, trên đời này không ai yêu con bằng mẹ. Và tôi cũng luôn cảm nhận được điều đó, tuy nhiên có những cảm xúc đôi khi thật khó nói thành lời.

Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả ý nghĩ đó tan biến hết, tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm giác được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tui nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi vừa khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi vừa tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm giác căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như tất cả ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ vừa đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi vừa bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà vừa làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ vừa chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật (an ninh) của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. tôi vừa ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công chuyện mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ vừa lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm chuyện toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… chuyện nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ vừa cho tôi tất cả nhưng tui chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con vừa biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về sẻ chia bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt cú cú vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không kết mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy vừa nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người vừa mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Tình yêu của mẹ

Mẹ luôn dõi theo từng bước tôi đi trên cuộc đời mình.

Tôi sinh ra dưới tình yêu thương của bố mẹ. Bố vất vả đi kiếm tiền nuôi gia đình nên chị em tôi cảm nhận nhiều tình cảm của mẹ hơn. Mẹ bảo bà ngoại mất sớm, mẹ không biết thế nào là được chăm sóc từ bà. Những điều mẹ học được là toàn nhìn từ cô hàng xóm dạy con gái cô ấy. Bây giờ hai đứa có mẹ là phải biết nghe lời. Lúc nghe câu ấy, tôi còn ngây ngô lắm. Bây giờ ra xã hội mới thấm những lời của mẹ dạy.

Tôi hạnh phúc khi luôn có mẹ quan tâm.

Ngày tôi trượt đại học, mẹ mất ăn mất ngủ. Không phải vì mẹ trách tôi làm xấu hổ gia đình, mà mẹ lo cho tôi. Mẹ bảo con chọn trường, chọn nghề con thích nhưng chả đỗ được, mẹ chọn nghề gì cho con bây giờ. Thế rồi mẹ bảo tôi nộp nguyện vọng vào Sư phạm. Mẹ biết tôi không thích nhưng chỉ nói là "mẹ tin con sẽ phù hợp với nghề này".

Tôi nghe lời mẹ, cắp cặp đi học nghề làm thầy. Ra trường, tôi đi làm, mẹ khuyên nên cố gắng học tập các anh các chị đi trước, vốn kiến thức là mênh mông, và nhớ học cả cách sống. Tôi đi làm, quay vào công việc, thỉnh thoảng về với mẹ, mẹ hay trêu tôi rằng: "Người ta bảo con gái mẹ nhàn, làm giáo viên là nhàn nhất, thế mà còn không có nổi thời gian dành cho mẹ". Mẹ cứ vậy, dõi theo từng bước tôi đi trên cuộc đời mình.

Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ sợ còn vụng dại, nên dặn cả mẹ chồng tôi. Mẹ bảo bà bảo ban con dâu nhẹ nhàng, sợ tôi đến với môi trường mới còn nhiều bỡ ngỡ.

Tôi và mẹ đều là người ít bày tỏ tình cảm, chưa bao giờ cả hai nói lời yêu thương. Song tôi hiểu, mẹ đã vất vả rất nhiều. Mẹ tiếc tiền khi mua đồ cho chính bản thân mà luôn dành cho con. Mẹ cũng muốn làm đẹp như những người phụ nữ khác, nhưng do hoàn cảnh không cho phép.

Mẹ đã hy sinh, thầm lặng, tần tảo. Mẹ là siêu nhân, cái gì vô tay mẹ cũng hoàn hảo, từ nấu ăn đến việc nhà. Mẹ luôn bênh con dù con đáng bị phạt. Biết rằng dù có viết ở đây thì mẹ cũng không thể đọc được. Con sẽ chỉ giữ lời yêu trong lòng mình thôi.

Chị gái cả - Người anh hùng của lòng tôi

Mỗi người chúng ta, ai cũng có một người mẹ. Họ là những người mang nặng, đẻ đau chín tháng mười ngày, chăm sóc chúng ta từ khi còn bé đến lúc chúng ta lớn lên, trưởng thành, họ vẫn luôn là bờ vai, là nguồn động viên cho ta khi ta vấp ngã. Tôi không như bao đứa trẻ khác, tôi là một đứa trẻ mồ côi. Và chị gái tôi – người mà tôi yêu thương nhất đã thay mẹ chăm sóc tôi cho đến tận bây giờ.

Chị gái tôi tên là Thắm, năm nay đã 30 nồi bánh chưng rồi. Nhưng chưa bao giờ nói mình 30 tuổi cả, chị nói: “Chị Thắm mới 29 tuổi thôi”. Chị tôi rất hay cười, người lạ chắc hẳn sẽ không biết, đằng sau nụ cười ấy, lại ẩn chứa một tuổi thơ bất hạnh và sự mạnh mẽ vươn lên của người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.

Chị ấy sinh ra không giống ba anh chị em tôi, cạnh bên một nửa khuôn mặt xinh đẹp kia là một nửa khuôn mặt biến dạng không như bình thường, chị bảo là do lúc mang thai chị, mẹ tôi vô tình bị ảnh hưởng bởi thuốc bảo vệ thực vật cho nên khi sinh ra không lành lặn, chị vẫn cười. Khi lớn lên, cắp sách đến trường, chị ấy không thể tránh khỏi những ánh mắt xa lánh, miệt thị từ bạn bè, họ chê bai, dè bỉu lên khuôn mặt ấy. Mặc kệ những lời chê bai đó, chị tôi nỗ lực học tập, đạt nhiều thành tích cao, chị ấy học giỏi lắm. Nhiều thầy cô khi đã dạy chị ấy thường nói tôi không học giỏi bằng chị, tôi cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, nhưng tôi cũng rất tự hào về chị gái của tôi.

Bất hạnh trong cuộc đời của chị Thắm, của gia đình tôi vẫn chưa dừng lại, mà vẫn tiếp tục, phá vỡ không khí hạnh phúc. Ba của tôi đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ và chị gái hằng ngày làm việc vất vả để mưu sinh, kiếm ăn, đồng thời muốn chúng tôi ăn học nên người.

Ông trời trêu ngươi, mẹ của tôi làm việc quá lao lực, đâm bệnh, một căn bệnh không thể chữa trị: ung thư phổi. Căn bệnh đó đã hành hạ mẹ tôi từ tháng này qua tháng nọ, qua từng lần hóa trị, xạ trị, mái tóc xuân xanh ngày nào đã rụng dần rụng dần. Và cuối cùng mẹ tôi đã ra đi không bao giờ trở lại.

Thế mẹ, thay cha, chị tôi chăm sóc ba đứa em của mình, chị tôi là một người tham công tiếc việc, chị làm việc lao lực tại thành phố Hồ Chí Minh một mình, ốm đau cũng một mình cam chịu, không nói với ai. Chị luôn bảo là phải học thật giỏi, thật ngoan, rằng chúng tôi đã là những người sung sướng nhất, không như mẹ tôi, bà chưa tận hưởng một ngày thật sự là hạnh phúc. Chị rất thương tôi, bằng một tình cảm chan chứa, một tấm lòng bao la, rộng lớn.

Chị tôi chưa lấy chồng, có nhiều người ngỏ lời nhưng chị tôi đều thẳng thừng từ chối, chắc có lẽ là chị thấy chúng tôi chưa thực sự trưởng thành, đủ để làm chị ấy yên tâm để tìm kiếm hạnh phúc trong một gia đình mới.

Nếu bây giờ có một điều ước, tôi thật lòng mong rằng sẽ có một phép màu diệu kì nào đó biến khuôn mặt của chị tôi trở nên xinh đẹp. Hay đơn giản hơn, tôi muốn chị ấy sẽ mãi mãi vui vẻ, luôn nở nụ cười trên môi và sống những ngày hạnh phúc.

Lời cuối cùng, chẳng có gì hơn, nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, tôi xin chúc các bà, các mẹ, các chị, các cô, các bác,…một lời chúc chân thành, chúc mọi người luôn luôn vui vẻ hạnh phúc và sức khỏe dồi dào.

Những câu chuyện không hồi kết về mẹ

* Buồn:

- Là những lúc con không nghe lời.

- Là năm lớp 9 con không đi thi học sinh giỏi toán.

- Là năm lớp 12, đến ngày thi đại học con mới nói với mẹ là con không thi khối A trong khi con dành 3 năm cấp 3 học chuyên Toán.

- Là những lúc về quê: "Sao mà không béo lên được tí nào vậy?"

- Là lúc biết con yêu xa, mẹ khuyên can con không được.

- Là khi con đi lấy chồng xa, mẹ lên xe về, lòng vẫn cảm thấy không yên.

Lo lắng:

- Là mỗi khi con đi học về muộn.

- Trời mưa to, con không mang áo mưa, mẹ mắng: "Không mang áo mưa ướt hết sách vở rồi" (Nhiều lúc con buồn vì mẹ chỉ lo sách vở ướt. Mỗi lần bị mưa ướt, mẹ lại ngồi lấy sách vở ra, hong quạt cho khô. Rồi thì cả giường toàn là sách, vở)

- Là năm lớp 12, con bị ốm, không đi học được. Rồi thì cả đêm mẹ thức. Con bị sốt, nhớ mãi cái đêm đó, mẹ cứ một lúc lại vào phòng sờ trán xem con đã hạ sốt chưa

- Là khi con thi thử đại học, điểm thấp nhất lớp, mẹ không nói gì, chỉ nói con cố gắng

- Là khi con chỉ thi một khối, cái khối con không chuyên. Mẹ lo lắng lắm, nói cho các dì, các cậu biết nhưng không cho con biết, chỉ nói rằng: "Như vậy cũng được, có thời gian tập trung ôn thi khối D".

- Là hồi nghỉ hè năm nhất đại học, con bị ngộ độc thức ăn đến mức bị co giật. Hai giờ sáng, mẹ nghe tiếng con gọi, mẹ vừa sợ vừa lo bảo bố gọi điện cho bác thầy thuốc trong xóm, rồi gọi cho các bác vào. Bố lo đến gần khóc, mẹ lo nhưng vẫn bình tĩnh ngồi bóp dầu cho con. Không có mẹ, chắc con không qua khỏi.

- Là khi công việc con chưa ổn định, mẹ vẫn thường gọi điện hỏi thăm.

- Là khi mẹ lo thực phẩm ở thành phố đắt đỏ, mẹ hay hỏi hết thức ăn chưa để mẹ gửi ở quê ra.

- Là ngày đám cưới con, trời cứ mưa mãi không dứt.

Là khi vừa có thông tin dịch bệnh ở Hà Nội, mẹ gọi điện ra và căn dặn con rất nhiều…
....

* Vui:

- Là lúc con đạt kết quả cao trong học tập.

- Là khi con biết điểm đỗ vào đại học, 12h30 trưa mà mẹ vẫn giục con nhắn tin báo cho mọi người biết điểm.

- Là lúc con gọi điện về nhà, kể mẹ nghe mọi chuyện về học hành, cuộc sống mới, bạn bè, thầy cô, trường lớp mới.

- Là những ngày 8/3 hay 20/10, con mua hoa về tặng mẹ, mẹ đi khoe với các bác, các cậu rằng được cô con gái tặng hoa.

Là những bữa cơm gia đình, cả nhà kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện vui.

- Là những khi con gọi video về nói chuyện với bố mẹ, lần nào cũng nói chuyện rất lâu.
....

* Những câu nói "bất hủ" của mẹ:

- “Không có mẹ thì nhà này buồn lắm, làm sao mà cười nhiều được như thế này”

- “Đó là mẹ sinh ra không đúng thời thôi. Mẹ mà sinh ra đúng thời thì mẹ cũng đã khác, mẹ sướng hơn thế này nhiều” (Con biết, nhưng mẹ ơi, nếu mẹ không sinh ra vào thời này thì con có được là con của mẹ không ạ?)

- "Đi chợ không thích quần áo, không thích gì hết, chỉ thích mấy cái đĩa nhạc của mấy thằng Hàn Quốc thôi" (Mẹ nói mình đấy!!!)

- Ai cũng nói mình: "Vừa học vừa nghe nhạc vậy thì học vào thế nào được?". Mẹ: "Kệ, nó thích thế!"

- Mẹ nói: "Lo mà học đi, đừng có nghe nhạc nhiều", thế mà khi nào có chương trình âm nhạc là mẹ lại gọi mình ra xem

Mẹ nói không thích phim Hàn ở chỗ: "Tên khó nhớ, khó đọc" nên khi kể chuyện mẹ toàn nói thằng này thằng kia.

Mẹ nói không thích kiểu cứ lên Facebook rồi thông báo cái này, hay khoe cái kia. Mẹ nói ai biết thì người ta sẽ tự biết, việc gì phải lên Facebook rồi nói hết ra.

Thực tế mà nói thì mình không hẳn là một đứa hay thể hiện tình cảm, đặc biệt là với mẹ. Mặc dù mình biết và hiểu tính mẹ, nhưng mình toàn làm cho mẹ buồn và lo lắng. Đặc biệt là lúc mẹ biết mình yêu xa và xác định sẽ cưới, hai mẹ con đã đấu tranh với nhau rất nhiều, thậm chí là đã có lúc chiến tranh lạnh. Nhưng cuối cùng mẹ nói không lại mình, đành thở dài mà chấp nhận rằng: “Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”. Mình biết những điều mẹ nói, những việc mẹ làm vì yêu thương và lo lắng cho mình mới vậy. Nên mình đang cố gắng mỗi ngày đều sống thật tốt và thật hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình để mẹ được yên tâm, vì mình biết, đối với mẹ không có niềm vui nào hơn việc nhìn thấy con cái trưởng thành và sống hạnh phúc.
"CẢM ƠN MẸ VÌ TẤT CẢ. CON YÊU MẸ NHIỀU LẮM!"

Mẹ yêu của con!

Có lẽ đây là lần đầu tiên con cầm bút viết lên những dòng tâm sự này để gửi đến mẹ. Thật ra, khi viết, con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa, không phải con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mẹ làm cho con quá nhiều, qua lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu, bắt đầu như thế nào.

Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với mẹ rằng “Con yêu mẹ, con thương mẹ”. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của mẹ. Nhưng trong sâu thẳm trái tim con, mẹ là người quan trọng nhất, người con yêu thương nhất, người phụ nữ duy nhất trong trái tim con.

Con biết con là niềm tự hào của mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được mẹ chăm chút, lo lắng. Ngày 20/10 là ngày mà con tròn 16 tuổi, cũng trở thành một thiếu nữ rồi mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái nhỏ cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.

Một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược, như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân. Mẹ luôn muốn tốt cho con, vậy mà con lại ích kỉ chỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình, chẳng bao giờ nghe lời mẹ nói. Con sai rồi mẹ ạ, con nên biết sống sao cho đúng với hai tiếng “Công cha – Nghĩa mẹ”.

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ, kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”

Con được sinh ra trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của mẹ. Chín tháng cưu mang, mẹ chịu nhiều gian khổ rồi lại chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào để nuôi con khôn lớn. Con lớn lên trong sự dưỡng dục, trong sự yêu thương, lo lắng của mẹ. Quả thật công lao ấy mênh mông vô tận như nước trong nguồn.

Mẹ ơi, mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm không? Mẹ à, 15 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó là khoảng thời gian thật đẹp. Đi qua từng năm, từng năm một con lớn hơn, trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn thiện hơn qua bàn tay chăm sóc của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm vì con có một người mẹ luôn tha thứ, bảo ban con khi con vấp ngã và sai lầm trên đường đời. Mẹ dạy con cách sống, lắng nghe con khi con cần. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với “con nhà người ta”, lúc đó con chỉ biết giận hờn vô cớ rồi phát ra những ngôn từ làm tổn thương mẹ mà chẳng biết mẹ so sánh như vậy chỉ để con trưởng thành hơn. Mẹ là người nuôi nấng con, sao mẹ lại hạ thấp con được, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Con hối hận lắm mẹ ơi, tội lỗi của con thật đáng trách.

“Để đền ơn tạo hóa
Chim biết cất tiếng ca
Cây xanh vì đất mẹ
Đơm xum xuê hoa trái
Ơn mẹ bao năm tháng
Biết lấy gì hiến dâng
Con muốn vén nắng rực
Làm áo mẹ đừng phai
Muốn kéo thời gian lại
Để tóc đừng thêm bạc
Con muốn gom vất vả
Của đời mẹ gian truân
Những ưu phiền vì con”

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc trong gia đình, quán xuyến tất cả từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà. Con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều, mẹ thật vỹ đại, bao nhiêu công việc mệt nhọc như thế mà mẹ chưa bao giờ than nổi một tiếng. Mai sau lớn lên con cũng sẽ trở thành một người tài giỏi, biết hy sinh cho gia đình và cao thượng như mẹ vậy.

Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mỹ, không đẹp không tuyệt vời nhưng với con mẹ và gia đình luôn là số một, không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt mẹ. Dù mệt mỏi, mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài, lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ, ánh mắt ấy luôn hướng đến con mà thôi.

Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều, có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, làm con lạc mất phương hướng, nhưng ở phía con đường tương lai ấy luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ, nó chính là ánh sáng, là sự thức tỉnh khi con lạc lối, bàn tay mẹ sẽ luôn nắm lấy tay con cho con niềm vui và sức mạnh.

Mẹ dành cả thanh xuân, cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi biết phải nói sao cho vừa. Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, đôi mắt mẹ đã in hằn những vết chân chim.

“Tôi muốn là hạt nắng để đến bên mẹ
Ươm lên sợi tóc để tóc sáng long lanh
Tôi muốn là ngọn gió để đến ôm mẹ
Hôn lên đôi mắt hằn sâu dấu chân chim”

Con sợ lắm khi nghĩ đến ngày mai, ngày mà mẹ sẽ rời xa con, xa gia đình mãi mãi, con sẽ ở một nơi mà con không thể nhìn thấy mẹ nữa, nỗi sợ hãi bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang. Nếu mẹ đi thì ai sẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, ai sẽ lắng nghe con, dạy con những chân lý của cuộc đời và ai sẽ cho con niềm tin, sức mạnh để tiến về phía trước. Nói đến đây, con thật sự thấy lo lắng và sợ hãi.

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

Mẹ là người bạn cho con cuộc sống này, dạy cho con biết “cuộc sống là gì?”. Kỷ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ nhất của con, là những trang kỷ niệm theo con đến hết cuộc đời này. Bất kể sau này có xa cách về khoảng cách địa lí nhưng cũng không thể ngăn cản tình thương của mẹ gửi đến con. Tình yêu thương của mẹ vẫn luôn mãi bên con dù cho một ngày nào đó mẹ không còn ở thế gian này nữa.

Ngày của mẹ, con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ thật nhiều hạnh phúc, sức khoẻ, ngập tràn niềm vui. Con mong mẹ có thể bước tiếp cùng con trên suốt chặng đường dài phía trước. Con sẽ không ngừng cố gắng để thực hiện ước mơ, hoài bão của con, để mẹ không phải phiền lòng vì con nữa. Con yêu mẹ nhiều lắm!

Con yêu của mẹ!

Chia sẻ bởi: 👨 Lê Thị tuyết Mai
79
  • Lượt tải: 329
  • Lượt xem: 6.699
  • Dung lượng: 201,1 KB
Tìm thêm: Bài dự thi
Sắp xếp theo

    Chủ đề liên quan