Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng (Sơ đồ tư duy) Dàn ý & 3 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

TOP 3 bài Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng hay nhất, kèm theo dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy, giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để viết bài văn phân tích nhân vật thật hay.

Phân tích đôi nhân vật Xiu và Giôn-xi

Cụ Bơ-men, Xiu và Giôn-xi là những nhân vật chính trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O.Henry. Qua đó, các em sẽ thấy rõ những điểm chung, vẻ đẹp của đôi nhân vật Xiu và Giôn-xi, họ đã cùng nhau trải qua những gian khó của cuộc sống sinh hoạt đời thường để theo đuổi hội họa.

Dàn ý phân tích Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng

1. Mở bài

  • Giới thiệu về tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng" của nhà văn O Hen - ri
  • Giới thiệu về hai nhân vật Xiu và Giôn - xi.

2. Thân bài

a. Tóm tắt nội dung tác phẩm

b. Điểm chung và mối quan hệ giữa hai nhân vật Xiu và Giôn- xi

  • Đều là những họa sĩ có cuộc đời bình lặng
  • Đều mang trong mình những khát vọng chân chính về nghệ thuật.
  • Họ cùng nhau trải qua những gian khó của cuộc sống sinh hoạt đời thường để theo đuổi hội họa.

c. Vẻ đẹp của nhân vật Xiu

  • Xiu là người bạn tốt luôn ở cạnh Giôn-xi
  • Cô là người nhân hậu, giàu tình yêu thương biết lắng nghe, thấu hiểu, sẻ chia, quan tâm trước những khó khăn của người khác.
  • Khi nghe tin Giôn-xi mắc căn bệnh sưng phổi, Xiu đã luôn ở bên cạnh săn sóc, động viên và vô cùng lo lắng trước suy nghĩ bi quan của Giôn-xi.

→ ngời sáng vẻ đẹp của tình bạn và tình yêu thương trong mối quan hệ giữa người với người.

d. Vẻ đẹp của nhân vật Giôn - xi

- Giôn-xi là nhân vật được đặt trong tình huống đối chọi với căn bệnh sưng phổi hiểm nghèo.

- Khi biết mình mắc bệnh, cô đã tuyệt vọng, bi quan đến cạn kiệt và yếu ớt.

  • "Mở to cặp mắt thẫn thờ và thều thào ra lệnh"
  • Gửi gắm số phận - những ngày tháng còn lại của mình vào hành trình rơi rụng của những chiếc lá thường xuân.

- Sau đó, khi nhìn thấy chiếc lá cuối cùng đang kiên cường, bền bỉ tồn tại qua giông bão, trong cô hồi sinh những tia hi vọng về niềm ham sống.

  • Cô tiếp tục chiến đấu với căn bệnh bằng cách tạo dựng lại tình yêu đối với cuộc sống, đối với nghệ thuật;
  • Cuối cùng, Giôn-xi đã vượt lên và chiến thắng bệnh tật.

→ Để lại những bài học sâu sắc về nghị lực sống và sự mạnh mẽ vượt qua những khó khăn, nghịch cảnh của con người.

3. Kết bài

  • Đánh giá về nghệ thuật xây dựng hai nhân vật Xiu và Giôn - xi.

Sơ đồ tư duy phân tích Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng

Sơ đồ tư duy phân tích Xiu và Giôn-xi

Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 1

"Chiếc lá cuối cùng" là một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ tài năng của nhà văn Mỹ O Hen - ri. Truyện ngắn đã làm nổi bật giá trị của nghệ thuật chân chính, đồng thời ngợi ca, đề cao vẻ đẹp của tình người trong khó khăn, hoạn nạn.

"Chiếc lá cuối cùng" là câu chuyện xoay quanh ba nhân vật chính là Xiu, Giôn- xi và cụ Bơ- men. Họ đều là những họa sĩ nghèo cùng chung sống trong một khu trọ. Đến mùa đông nọ, Giôn- xi đột nhiên mắc căn bệnh sưng phổi và đứng trước bờ vực của cái chết. Trước diễn biến quái ác của căn bệnh, cô tuyệt vọng và gắn số phận mình với chiếc lá thường xuân cùng suy nghĩ: Khi mà chiếc lá thường xuyên cuối cùng rụng xuống cũng là lúc cô lìa đời. Dẫu Xiu hết lòng quan tâm và chăm sóc, an ủi nhưng Giôn- xi vẫn bi quan và tuyệt vọng. Khi biết được suy nghĩ đó của Giôn- xi, cụ Bơ-men - người họa sĩ già với khát vọng tạo ra một kiệt tác để đời đã âm thầm vẽ nên một chiếc lá thường xuân trong một đêm giông bão. Chiếc lá sống động như thật và khiến cho Giôn-xi không hề nhận ra và thắp lên trong lòng cô ngọn lửa hi vọng về sự sống và nghị lực chống lại căn bệnh viêm phổi. Nhờ đó, cô đã vượt qua và chiến thắng căn bệnh nhưng cụ Bơ-men lại qua đời. Xiu đã kể lại cho Giôn-xi về cái chết của cụ Bơ-men cùng bí mật về chiếc lá cuối cùng.

Như vậy, thông qua câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy được điểm chung giữa hai nhân vật Xiu và Giôn-xi. Họ đều là những họa sĩ có cuộc đời bình lặng và mang trong mình những khát vọng chân chính về nghệ thuật, họ cùng nhau trải qua những gian khó của cuộc sống sinh hoạt đời thường để kiên định trên con đường hội họa cùng cây bút vẽ và những bức tranh. Tuy nhiên, mỗi một nhân vật lại được tác giả O Hen-ri khám phá ở những vẻ đẹp và nét tính cách riêng biệt. Tình huống truyện độc đáo khi Giôn-xi mắc bệnh viêm phổi đã góp phần thể hiện rõ điều này.

Xiu là một cô gái nhân hậu và biết lắng nghe, thấu hiểu, sẻ chia, quan tâm trước những khó khăn của người khác. Là bạn thân của Giôn-xi, khi nghe tin Giôn-xi mắc căn bệnh sưng phổi, Xiu đã luôn ở bên cạnh săn sóc, động viên. Sự quan tâm đó luôn đi cùng với nỗi sợ hãi khi chứng kiến Giôn-xi đếm ngược thời gian dựa theo việc những chiếc lá thường xuân dần rụng hết. Biết được suy nghĩ của Giôn-xi nên khi Giôn-xi yêu cầu kéo tấm màn cửa để dõi theo những chiếc lá thường xuân ở bức tường đối diện, cô làm theo "một cách chán nản". Tất cả những hành động của Xiu đã làm ngời sáng vẻ đẹp của tình bạn và tình yêu thương trong mối quan hệ giữa người với người. Bởi vậy, khi hiểu về bí mật của chiếc lá cuối cùng, Xiu đã kể lại cho Giôn- xi với thái độ cảm động và biết ơn đối sự hi sinh của cụ Bơ-men.

Trong tác phẩm, Giôn-xi là nhân vật được đặt trong tình huống trọng tâm mang tính chất thắt nút của câu chuyện: "Cô ấy mười phần chỉ sống nổi, chúng ta hãy nói là một thôi. Và một phần đó còn tùy ở cô ta muốn sống hay không...". Qua việc để nhân vật đối chọi với căn bệnh sưng phổi hiểm nghèo, tác giả O Hen-ri đã làm nổi bật những nét tính cách riêng của nhân vật. Khi biết mình mắc bệnh, cô đã tuyệt vọng, bi quan đến cạn kiệt và yếu ớt. Những gì cô có thể làm lúc này là "mở to cặp mắt thẫn thờ và thều thào ra lệnh", đồng thời gửi gắm số phận - những ngày tháng còn lại của mình vào hành trình rơi rụng của những chiếc lá thường xuân. Đây chính là nét tâm lý suy sụp tinh thần thường gặp của những con người đột ngột mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo. Tuy nhiên, sau đó, khi lầm tưởng chiếc lá cuối cùng do cụ Bơ-men vẽ là chiếc lá thực đang kiên cường, bền bỉ tồn tại qua giông bão, cô đã nhận ra suy nghĩ tiêu cực của bản thân và hồi sinh những tia hi vọng về niềm ham sống. Cô tiếp tục chiến đấu với căn bệnh bằng cách tạo dựng lại tình yêu đối với cuộc sống, đối với nghệ thuật; nhờ đó, cuối cùng, Giôn-xi đã vượt lên và chiến thắng bệnh tật. Nếu chiếc lá cuối cùng do cụ Bơ-men vẽ là biểu tượng cho sức mạnh của nghệ thuật chân chính và mang ý niệm ẩn dụ về tình yêu thương giữa con người thì hành trình chống lại số phận của cô đã để lại những bài học sâu sắc về nghị lực sống và sự mạnh mẽ vượt qua những khó khăn, nghịch cảnh của con người.

Như vậy, thông qua việc xây dựng tình huống truyện độc đáo kết hợp sự điêu luyện trong việc phác họa chân dung và miêu tả tâm lý nhân vật, tác giả O Hen-ri đã miêu tả thành công nhân vật Xiu và Giôn-xi với những nét đẹp riêng. Cả hai đã thể hiện những bài học sâu sắc về sự quan tâm, tình yêu thương con người và nghị lực vượt qua khó khăn, nghịch cảnh của cuộc sống.

Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 2

Giữa những nghèo khổ, thiếu thốn về vật chất, tình người đã thắp sáng lên những hi vọng và sưởi ấm trái tim con người. Các nhân vật Xiu và Giôn-xi trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng đã để lại trong chúng ta một câu chuyện xúc động về tình bạn trong sáng và cao đẹp.

Truyện kể về nhân vật Xiu – một nữ họa sĩ nghèo, cô chuyển đến căn phòng trọ và gặp Giôn -xi đồng cảnh ngộ. Ở khu trọ, học còn gặp cụ Bơ-men sống ở phòng trọ tầng dưới. Họ đều là những người xa quê, xa người thân và bám trụ cuộc sống nơi thành phố, gắn bó với nghề vẽ. Có lẽ vì thế họ có sự đồng cảm và dễ dàng sẻ chia với nhau về cuộc sống. Và rồi biến cố xảy ra khi Giôn-xi bị bệnh sự phổi. Bệnh tật và nghèo túng khiến cô tuyệt vọng, có những suy nghĩ bi quan về cuộc sống. Giôn-xi nhìn những chiếc lá thường xuân, cô như đã mặc định số phận của mình giống như những chiếc lá mỏng manh kia trước bão giông cuộc đời.

Tình người lấp lánh trên trang văn của nhà văn O.Hen-ri khi miêu tả về nhân vật Xiu. Một người bạn có trái tim nhân hậu, luôn quan tâm và lo lắng cho ạn mình. Khi nhìn những chiếc lá thường xuân cuối cùng đang rơi dần trước những khắc nghiệt của thời tiết, cô không giấu nổi những lo sợ của mình. Dù không phải chị em ruột thịt nhưng Xiu hết lòng yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho Giôn-xi khi cô bị bệnh nặng. Giây phút cô lặng nhìn cây thường xuân qua khung cửa sổ thể hiện những tâm tư nặng trĩu trong lòng cô. Cô dường như bất lực trước sự hữu hạn của vạn vật và nhìn Giôn-xi chìm ngập trong nỗi tuyệt vọng. Vì thế, Xiu dù luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối và lo sợ cho người em :”Em hãy nghĩ đến chị… chị sẽ làm gì đây?”. Phải là một tình bạn thân thiết, gắn bó và một trái tim yêu thương chân thành, Xiu mới yêu thương Giôn-xi như người em ruột thịt của mình như vậy. Lời động viên ấy cô muốn Giôn-xi hiểu được, với cô, Giôn-xi như một nửa cuộc đời của mình và cô không thể để người em gái buông bỏ sự sống dễ dàng như vậy.

Và rồi sau đêm mưa gió thứ hai, chiếc lá thường xuân như một phép màu kì diệu, vẫn bám chặt trên thân cây mỏng manh. Chiếc lá ấy như “thang thuốc” tuyệt vời, đã khiến Giôn-xi vui vẻ trở lại và tìm được niềm hi vọng sống. Nhà văn không dùng một từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng Xiu khi sang ngày sau nữa, chiếc lá vẫn dũng cảm bám chặt trên cành, nhưng vẫn có thể hình dung nét mặt tươi tắn của cô. Hẳn Xiu rất mừng khi Giôn-xi muốn ăn cháo. Cùng với “chiếc lá cuối cùng” – kiệt tác của cụ Bơ -men và những cử chỉ chăm sóc tận tình của Xiu đã giúp Giôn-xi vượt qua số phận. Truyện đã để lại trong chúng ta một ấn tượng khó quên về tình bạn chân thành, sâu sắc, coi bạn hơn chính bản thân mình ở nhân vật Xiu.

Nhân vật trung tâm của câu chuyện là Giôn-xi – cô gái phải đương đầu với bệnh tật và nghèo túng. Có lẽ bởi đứng trước quá nhiều thử thách khi tuổi còn trẻ đã khiến cô rơi vào sự bi quan, chán nản và tuyệt vọng. Trước tình cảnh ấy, cô phó mặc số phận mình như sợi dây thường xuân ngoài cửa sổ. Cô tin rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng biến mất thì cô cũng sẽ ra đi. Người đọc như cảm nhận được sự cô đơn trong tâm hồn cô gái yếu đuối ấy. Và rồi nhờ tình yêu thương của những người bạn xung quanh, cô đã hồi sinh trong tâm hồn. Chiếc lá thường xuân cuối cùng kiên cường bám trụ khiến cô tin và khao khát, mong muốn được sống. Sự chăm sóc, lo lắng của Xiu đã được đền đáp. Cô vui vẻ muốn được soi gương, được ngắm nhìn Xiu nấu nướng và ước muốn được vẽ vịnh Na-plo. Cô như bừng tỉnh những khao khát và ước mơ trong cuộc đời mình. Phải chăng đó cũng chính là mong muốn của cụ Bơ-men khi quyết định hi sinh thân mình để cứu sống Giôn-xi.

Bằng nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn, cách sắp xếp khéo léo các chi tiết và kết cấu đảo ngược tình huống hai lần, O-Hen.ri đã tạo nên câu chuyện đầy cảm động về tình người trong cuộc sống. Những người lao động dù nghèo khổ về vật chất nhưng luôn ấm áp và tràn đầy lòng yêu thương trong tâm hồn.

Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 3

O Hen-ri là nhà văn Mỹ chuyên viết truyện ngắn rất nổi tiếng. Tác phẩm của ông rất phong phú, đa dạng, phần lớn hướng vào cuộc sống nghèo khổ của nhân dân Mỹ, toát lên tinh thần nhân đạo sâu sắc. Một trong những truyện nổi tiếng nhất là Chiếc lá cuối cùng. Qua đó, nhân vật Giôn-xi tưởng như đã đầu hàng thần chết, bất ngờ lại chiến thắng, bình phục. Một trong những người chăm sóc cho Giôn-xi là Xiu, cô họa sĩ đồng nghiệp, bạn thân thiết với Giôn-xi đã tận tình giúp đỡ bạn thoát cơn hiểm nghèo của bệnh tật.

Tìm hiểu nhân vật Xiu, ta càng thêm xúc động trước tình bạn cao quý, tình người hiếm có trong xã hội ấy.

Câu chuyện gồm một số nhân vật ngoài nhân vật bác sĩ, có ba nhân vật được đặt tên là Giôn-xi, Xiu và Bơ-men, hai phụ nữ và một ông già. Họ đều là các họa sĩ. Đây là thế giới của những nghệ sĩ nghèo. Họ tìm đến quảng trường Gri-niz gần công viên Oa-sinh-tơn. Một cô từ bang Men tới, cô kia quê ở Ca-li-phoóc-ni-a. Sở thích của họ về nghệ thuật, về món rau diếp xoăn trộn dầu dấm và kiểu ống tay rộng hợp nhau, cùng với nghề hội họa đã gắn hai cô thành một đôi bạn thân thiết. Họ thuê chung phòng ở đấy và hàng ngày làm việc sát con đường dẫn tới nghệ thuật bằng những bức tranh minh họa cho những truyện ngắn của các tạp chí, do các nhà văn trẻ viết.

Họ làm bạn với nhau từ tháng năm và tới tháng mười một thì phải đương đầu với một thử thách lớn. Giôn-xi bị ốm. Đối với những người nghèo, dù là họa sĩ, thì đói rét và bệnh tật thường xuyên là khách không mời, đã gõ cửa rình rập và đe dọa họ.

Chọn một nhân vật trong trạng thái ốm đau bệnh tật làm tiêu điểm cho hành vi hoạt động của các nhân vật khác là đòn bẩy để từ đó làm nổi lên các tình cảm nhân đạo, tạo ra thước đo phẩm chất nhân vật. Đây là cách làm quen thuộc ở ngòi bút O Hen-ri, cũng là một cách tạo tình huống có vấn đề để dẫn dắt tới cách giải quyết đột biến, bất ngờ khi kết thúc truyện. Bệnh tật ở đây là bệnh viêm phổi - một gã đàn ông vô địch - lực sĩ ngoại hạng sẵn sàng so tài với mọi đối thủ. Hắn đánh vào Giôn-xi một phụ nữ nhỏ bé, thiếu máu và khiến cô ta nằm lăn ra bất động. Nghèo, không tiền thuốc, không thân nhân, cô có một niềm tin đau đớn là chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình. Những sợi dây ràng buộc cô với tình bạn, với thế gian này cứ lơi lỏng dần từng cái một thì ý nghĩa kì quặc kia hình như lại càng choán lấy tâm trí cô mạnh mẽ hơn. Sự so sánh cuộc đời con người với chiếc lá thường xuân mong manh trước làn gió nhẹ trong giá rét phũ phàng của mùa đông là một sự so sánh tuyệt vời sâu sắc.

Cô đã tin điều bất hạnh: Cô sẽ chết khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống. Trước tình trạng bệnh hoạn trầm trọng, bế tắc về thể chất cũng như tinh thần của bạn, Xiu tận tình chăm sóc bạn, cả hai cùng nghèo, Xiu coi bạn như người thân của minh. Xiu là người nghe bác sĩ báo cụ thể về bệnh tình, sức khỏe của bạn"Bệnh tình của cô ấy có thể nói là mười phần chỉ còn hi vọng được một thôi . Nếu chị làm cho cô ta hỏi được một câu về mốt tay áo mới của áo choàng mùa đông thì tôi xin thưa với chị là khả năng khỏi bệnh của cô ấy là một trên năm chứ không phải trên mười nữa".

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Xiu vào phòng làm việc và khóc ướt đẫm cả một chiếc khăn trải bàn Nhật Bản. Xiu mang cả bản vẽ vào phòng bạn để làm việc. Thấy bạn đếm ngược, Xiu cũng lo lắng theo dõi bạn, và sau đó lại trách bạn, giải thích sai lạc ý nghĩa bi quan và lạ lùng của người bệnh.

"Ồ, chị chưa bao giờ lại nghe thấy một chuyện vô lí đến như thế... Xiu làm ra vẻ mạnh bạo khinh thường... Những chiếc lá thường xuân già đó thì có liên quan gì đến việc em khỏi bệnh kia chứ?... Ấy sáng nay ông bác sĩ đã nói với chị là em sẽ chóng bình phục thôi, đúng ra là ông ta nói thế nào nhỉ... khả năng khỏi là mười phần chắc chín: ông ta nói thế!". Xiu lo lắng cho bạn bằng cả đồng tiền vừa kiếm được: "Giờ thì em cố ăn tí cháo nhé và để Xiu... quay về với bản vẽ của mình, có thể chị mới bán được tranh cho lão chủ bút, để mua rượu Booc-đô cho đứa em ốm của chị và mua sườn lợn cho cái bản thân háu ăn của chị nữa chứ.

Xiu còn an ủi người bệnh: "...Giôn-xi yêu quý" - Xiu nói và cúi xuống bên người bạn, ... "Em hãy hứa với chị là hãy nhắm mắt lại và không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa cho đến khi chị xong việc được không? Mai chị phải trao những bức tranh này rồi. Chị cần ánh sáng, nếu không thì chị đã kéo mành mành xuống rồi đấy".

Qua đó ta thấy Xiu quả là người bạn hiếm có. Cô còn bồn chồn tâm sự với cụ Bơ-men: "Cô ấy yếu đuối và mảnh mai như một chiếc lá, quả thật, rất có thể sẽ bay đi mất, khi mối ràng buộc mong manh giữa cô ấy ở trên trần thế này suy yếu".

Xiu là người ân cần, ngọt ngào với Giôn-xi lúc cô ương bướng nhất: "Em thân yêu", - Xiu nói, cúi khuôn mặt hốc hác xuống gần gối... "Nếu em không còn muốn nghĩ đến mình nữa thì hãy nghĩ đến chị, chị sẽ làm gì đây?"

Xiu cũng là người đầu tiên được nghe những chuyển biến tâm hồn của Giôn-xi lúc cô bắt đầu nhận ra sự bi quan là sai quấy. Đặc biệt là Xiu lại được nghe Giôn-xi ước mơ. Một giờ sau cô lại nói: "Xiu ơi, em hi vọng một ngày nào đó sẽ được về vịnh Na-plơ".

Lòng tốt và sự kiên nhẫn của Xiu đã góp phần chiến thắng những ý nghĩ bi quan của Giôn-xi. Chị đã thắng nhưng chị chưa bằng lòng với việc chợt tỉnh của Giôn-xi. Chị phải cho Giôn-xi ý thức rõ hơn nữa cái giá của sự chiến thắng. Thật vậy, Giôn-xi cần hiểu rõ người chiến sĩ cao cả đã hi sinh, đương đầu với tử thần là Bơ-men: "... Chị có câu chuyện muốn nói với em, con chuột bạch của chị - cô nói - Hôm nay cụ Bơ-men đã chết vì sưng phổi ở bệnh viện rồi... hay nhìn ra cửa sổ kia... tại sao chẳng bao giờ nó rung rinh... đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cụ Bơ-men đấy. Cụ vẽ nó vào cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng".

Tìm hiểu nhân vật Giôn-xi, ta sẽ hiểu tấm lòng nhân đạo của O Hen-ri.

Trong truyện Chiếc lá cuối cùng ngoài nhân vật bác sĩ, có ba nhân vật được đặt tên là Giôn-xi, Xiu và Bơ-men, hai phụ nữ và một ông già. Họ đều là các họa sĩ nghèo. Họ sống trong khung cảnh đường xá nhà cửa đều tồi tàn. Đây là thế giới của những nghệ sĩ nghèo. Họ tìm đến quảng trường Gri-niz gần công viên Oa-sinh-tơn vì phố này có khả năng rất quý. Hãy tưởng tượng một tay thu ngân nào đó mang hóa đơn đòi tiền sơn hay giấy và vải vẽ đi qua con đường này đột nhiên lại gặp ngay chính mình quay trở ra, tiền nợ không thu được một xu nhỏ. Và cái quảng trường ấy bị chia nhỏ thành những quảng trường "chằng chịt" khiến cho phạm vi không gian càng bị thu hẹp lại. Và công việc họ làm chắc chắn không đưa lại cho họ thu nhập cao trong khi đó họ có khá nhiều điều cần phải đối phó.

Khoảng thời gian mà hai cô gái quen nhau chưa nhiều. Họ làm bạn với nhau từ tháng năm và tới tháng mười một thì họ phải đương đầu với một thử thách lớn. Giôn-xi bị ốm. Trước kia, Giôn-xi từng mơ ước sẽ vẽ một bức tranh về vịnh Na-plơ. Cả ba nghệ sĩ gắn bó với nhau bởi ước mơ vươn tới nghệ thuật cao siêu. Giờ đây, nghèo túng, không có tiền thuốc thang khiến Giôn-xi rơi vào tâm trạng tuyệt vọng. Cô đếm những chiếc lá của cây leo bám bên kia tường, nghĩ rằng mình sẽ không cưỡng lại được với mùa đông lạnh lẽo. Nàng mất hết nghị lực sống, chỉ còn chờ đón cái chết. Giôn-xi bất hạnh, bất lực trước bệnh tật, bất động trên chiếc giường sắt sơn. Không gian trở nên chật hẹp hơn, sự vật trở nên tĩnh lặng. Duy đôi mắt của người bệnh là dấu hiệu của sự sống, song đôi mắt ấy cứ trân trân nhìn cái đầu hồi nhà gạch bên cạnh. Cái nhìn trân trân, bất động khiến cho mọi hoạt động như ngưng lại, màu sắc của bức tranh ảm đạm hơn, và tiếp đó được gia tăng qua trạng thái tinh thần của người bệnh qua nhận xét của bác sĩ: Cái cung cách con người ta cứ sắp hàng đứng sẵn bên phía anh chủ thầu đám ma, làm cho mọi thứ thuốc men đều trở thành vô dụng.

Từ tình trạng yếu đuối, mất nghị lực, Giôn-xi có những suy nghĩ lạ lùng, bi quan. Thực vậy, Giôn-xi cảm giác về cái chết không thể tránh được. Cô bệnh nặng, ít hi vọng được sống. Lại bị ám ảnh bởi một liên tưởng từ chiếc lá rời cành lay lắt trong gió mưa, và cô yên trí là mình không thể khỏi được, nên lạnh lùng làm cái việc nhìn qua cửa sổ trong tư thế nằm trên giường bệnh đếm từng biểu tượng của thước đo thời gian, thước đo cuộc đời cô. Cô đã xây dựng cho mình một niềm tin bất hạnh: Cô sẽ ra đi khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống. Đó là một niềm tin đớn đau theo chủ nghĩa bi quan, rất hợp lí với một họa sĩ có tâm hồn đa cảm và thể trạng yếu ớt lại đang bị bệnh tật dày vò trong nghèo đói. Cô đang rơi vào tâm trạng cô đơn rất đau đớn. Trong khắp thế gian, cái cô đơn nhất là một tâm hồn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình. Những sợi dây ràng buộc cô với tình bạn, với thế gian này cứ lơi lỏng dần từng cái một thì ý nghĩ kì quặc kia hình như lại càng choán lấy tâm trí cô mạnh mẽ hơn. Sự so sánh cuộc đời con người với chiếc lá mong manh trước làn gió mạnh trong giá rét phũ phàng của mùa đông là một sự so sánh tuyệt vời sâu sắc. Đồng thời nó cũng nói lên sự đồng cảm xót xa của nhà văn trước đồng lao. Nghèo, đơn độc, sống nhờ tình thương của bạn bè, trong cơn bệnh ngặt nghèo Giôn-xi tự cảm thấy mình là gánh nặng cho người khác. Cô đau khổ tự dày vò vì thấy người khác phải chăm sóc mình, phải bận tâm vì mình. Trong ánh hoàng hôn, Giô-xi vẫn trông thấy chiếc lá thường xuân đơn độc bám lấy cái cuống của nó ở trên tường và rồi, cùng với màn đêm buông xuống gió bắc lại lồng lộng, trong khi mưa vẫn đập mạnh vào cửa sổ và từ mái hiên thấp kiểu Hà Lan mưa rơi lộp độp xuống mặt đất

Tuy nhiên, chiếc màn xanh lại được kéo lên khi buổi sáng lại về. Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó. Và Giôn-xi cảm thấy sự yếu đuối của mình là không đúng. Có một cái gì đó làm cho chiếc lá cuối cùng vẫn còn đấy... rồi hi vọng một ngày nào đó sẽ được vẽ vịnh Na-plơ lại trỗi dậy trong cô. Cùng với niềm hi vọng ấy, nhựa sống lại lên men, nghị lực và mầm sống lại hồi sinh, khiến bác sĩ phải thốt lên: "được năm phần mười rồi". "Chăm sóc chu đáo thì chị sẽ thắng" và "cô ấy khỏi nguy hiểm rồi". Cái gì đã khiến cho Giôn-xi hồi phục? Có thể một phần do thuốc men của bác sĩ, một phần nhờ Xiu chăm sóc chu đáo nhưng rõ ràng nhất, cái điều đã lôi Giôn-xi ra khỏi con đường dẫn về cõi hư vô là màu xanh của chiếc lá thường xuân, chiếc lá cuối cùng trên bức tường đối diện gian phòng của họ. Chiếc lá đó chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động khi gió thổi. Bởi vì đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cụ Bơ-men. Cụ đã vẽ nó vào cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng. Và để tạo được tác phẩm kiệt xuất ấy cụ Bơ-men đã không ngần ngại đổi nó bằng cuộc sống của chính mình. Nghệ thuật chân chính mang trong nó chức năng sinh thành và tái tạo. Nó đã thức dậy niềm tin vào cuộc sống, mở đường cho những khát vọng lớn lao, chắp cánh cho những ước mơ tái tạo...

Tình thương của Xiu một phần đã cứu sống Giôn-xi. Một tình bạn, tình người như vậy thật hiếm hoi trong xã hội tư sản. Nhân vật Xiu cùng với nhân vật Giôn-Xi và cụ Bơ-men đã bộc lộ rõ chủ đề của truyện: nghệ thuật tài hoa xuất phát từ tình người, tình nhân đạo và có thể chiến thắng thần chết.

Chia sẻ bởi: 👨 Lê Thị tuyết Mai
Liên kết tải về

Link Download chính thức:

Các phiên bản khác và liên quan:

Sắp xếp theo
👨
    Chỉ thành viên Download Pro tải được nội dung này! Download Pro - Tải nhanh, website không quảng cáo! Tìm hiểu thêm