Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ (7 mẫu) Phân tích Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
Download.vn sẽ cung cấp tài liệu: Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, cung cấp các bài văn mẫu.
Nội dung chi tiết bao gồm dàn ý và 7 bài văn mẫu. Hãy cùng theo dõi tài liệu được đăng tải ngay sau đây.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
- Dàn ý phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 1
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 2
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 3
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 4
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 5
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 6
- Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 7
Dàn ý phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
I. Mở bài
Giới thiệu về khái quát về văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.
II. Thân bài
1. Câu chuyện về vườn hoa
a. Trò chơi về xúc giác:
- Địa điểm: vườn hoa
- Câu đố: nhắm mắt lại, chạm vào từng bông hoa và đoán xem đó là hoa gì.
- Cách giải đố:
- Lần đầu tiên: nhân vật “tôi” đoán sai, người bố nói không sao cả, dần dần sẽ đúng.
- Vài lần sau: đoán đúng 2 loại hoa mồng gà và hoa hướng dương, bố cười khà khà khen tiến bộ.
- Một hôm khác: đoán đúng 3 loại, bố nói "Phen này con sẽ đoán được hết các loại hoa của bố mất thôi!"
- Không lâu sau: đoán đúng tất cả.
=> Bằng sự nỗ lực của bản thân, lời động viên của bố, nhân vật “tôi” đã có thể cảm nhận mọi thứ bằng xúc giác.
b. Trò chơi về thị giác
- Trò chơi xác định khoảng cách:
- Địa điểm: tại vườn hoa và cả trong nhà.
- Câu đố: nhắm mắt lại, xác định người và vật cách xa bao nhiêu.
- Cách giải đố: người bố đứng ở đâu đó rồi hỏi con đoán xem mình cách con bao xa, nhân vật “tôi” từ không đoán được đến “Bây giờ chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”; người chú ban đầu không tin, nhưng nhân vật “tôi” đã dần chứng minh được sự tự giác và khả năng của mình.
c. Trò chơi về khứu giác:
- Địa điểm: tại vườn hoa.
- Câu đố: nhắm mắt lại, ngửi rồi gọi tên nó, sau mỗi lần bố đều phải xác nhận lại.
- Cách giải đố của em bé: câu đố cũng được lặp đi lặp lại cho đến khi nhân vật “tôi” nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa; đến mức có thể cảm nhận được hoa hồng nở kể cả khi không nhìn thấy; còn biết hoa gì từng mùa, hoa gì nở sớm, hoa gì nở muộn; phân biệt được một lúc những hoa đang nở.
2. Câu chuyện về món quà
- Hoàn cảnh: Tý đem cho bố những trái ổi.
- Tâm ý người gửi : trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã.
- Tâm ý người nhận (bố): ít khi ăn ổi nhưng vì Tý mà ăn.
=> Khẳng định rằng một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó.
III. Kết bài
Khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật của văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 1
Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần. Nội dung của truyện đơn giản, nhưng gửi gắm thông điệp giá trị về cuộc sống.
Truyện được kể bằng lời của nhân vật “tôi” - một cậu bé. Bố của “tôi” rất yêu thiên nhiên nên trồng trong khu vườn rất nhiều hoa. Cứ mỗi buổi chiều, hai bố con cậu ra vườn để tưới cây. Sau đó, bố sẽ nghĩ ra những trò chơi cho cậu bé trải nghiệm.
Trò chơi đầu tiên là thử thách về xúc giác. Nhân vật “tôi” phải nhắm mắt lại, chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Những lần đầu, cậu đoán sai nhưng nhờ có sự động viên của người bố cùng sự kiên trì, cậu đã dần đoán được các loài hoa. Tiếp đến là trò chơi thức thách thị giác, cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại rồi đoán xem người và vật cách xa bao nhiêu. Sau nhiều lần, cậu bé “chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Cuối cùng là trò chơi thử thách khứu giác, thay vì chạm vào những bông hoa, thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới.
Qua câu chuyện về những trò chơi trong khu vườn, nhà văn gửi gắm thông điệp về tình cảm cha con cũng như về tình yêu thiên nhiên. Người bố đã tạo ra những trò chơi để giúp cậu bé rèn luyện mọi giác quan. Nhưng từ những trò chơi này, cậu bé có thêm bài học về sự biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình. Hình ảnh cuối truyện “những bông hoa chính là người đưa đường” gửi gắm thông điệp thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất.
Bên cạnh đó, câu chuyện nhỏ về món quà của thằng Tý cũng đem đến một bài học ý nghĩa. Một hôm cả nhà đang ăn cơm, mọi người nghe thấy tiếng hét. Tôi đoán ra được tiếng hét phát ra từ hướng nào, mẹ nói rằng ở bờ sông. Bố đã chạy ra và cứu được thằng Tí. Kể từ lúc đó, thằng Tí hay đem ổi sang biểu bố. Mặc dù, bố ít khi ăn ổi nhưng vẫn vui vẻ ăn. Qua đây, nhà văn muốn khẳng định r ằng một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó.
“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một câu chuyện nhẹ nhàng, mà sâu sắc về tình cảm cha con, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 2
Một trong những tác phẩm viết cho thiếu nhi hay nhất của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần phải kể đến “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”.
Truyện được kể qua lời của nhân vật “tôi” là một cậu bé. Cậu đã kể lại về câu chuyện của bản thân. Nhà tôi có một khu vườn rộng. Bố của tôi đã trồng trong vườn rất nhiều hoa. Buổi chiều ra đồng về, bố thường dẫn tôi ra vườn. Hai bố con thi nhau tưới. Bố đã nghĩ ra một trò chơi. Tôi sẽ nhắm mắt lại, rồi chạm từng bông hoa và đoán xem đó là hoa gì. Lúc đầu, tôi nói sai. Nhiều lần, tôi có thể đoán được tất cả loài hoa trong vườn. Câu chuyện về trò chơi của bố gửi gắm bài học về sự kiên nhẫn, cũng như sự cảm nhận dành cho thiên nhiên.
Tiếp đến, tôi kể về câu chuyện sau nhà tôi có một con sông nhỏ. Những ngày hè, bố thường dẫn tôi ra tắm. Một hôm cả nhà đang ăn cơm, mọi người nghe thấy tiếng hét. Tôi đoán ra được tiếng hét phát ra từ hướng nào, mẹ nói rằng ở bờ sông. Bố đã chạy ra và cứu được thằng Tí. Kể từ lúc đó, thằng Tí hay đem ổi sang biểu bố. Mặc dù, bố ít khi ăn ổi nhưng vẫn vui vẻ ăn. Câu chuyện về những trái ổi của Tí đã gửi gắm bài học về giá trị của những món quà. Tôi đã học được rằng món quà ý nghĩa nằm ở cách cho và nhận.
Sau đó, người bố lại nghĩ ra trò chơi mới, thay vì chạm thì tôi sẽ chỉ được ngửi hoa. Trò chơi diễn ra liên tục cho đến khi tôi đoán được tất cả mùi hương. Đêm, tôi mở cửa sổ và nói với bố hoa hồng đã nở. Nhưng bố không tin, xách đèn ra soi và đúng như vậy. Tôi được khen là người có chiếc mũi tuyệt vời. Trò chơi lần này cũng được lặp đi lặp lại cho đến khi nhân vật “tôi” nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa đến mức có thể cảm nhận được hoa hồng nở kể cả khi không nhìn thấy; hay biết hoa gì từng mùa, hoa gì nở sớm, hoa gì nở muộn; phân biệt được một lúc những hoa đang nở. Trò chơi này giúp tôi nhận ra rằng thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất. Khi chúng ta cảm mọi thứ bằng lòng yêu mến, kiên nhẫn và chân thành, sẽ tìm được con đường của riêng mình.
Truyện được kể lại với giọng điệu hồn nhiên, ngây thơ. Những hình ảnh thiên nhiên xuất hiện với vẻ đẹp gần gũi, giản dị. Từ đó, tác giả gửi gắm thông điệp nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Như vậy, “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 3
Nguyễn Ngọc Thuần là một nhà văn khá nổi tiếng. Tác phẩm tiêu biểu của ông có thể kể đến truyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”.
Truyện kể về một cậu bé được bố dạy cho những bài học quý giá. Đầu tiên, cậu phải nhắm mắt lại, rồi chạm vào những bông hoa và đoán. Trò chơi này không chỉ diễn ra trong vườn mà còn trong nhà. Nhân vật tôi còn đoán được các đồ vật trong gia đình và đoán được bố đang đứng cách mình bao xa. Ngay cả việc chỉ cần ngửi đã biết được đó là loại hoa gì và không bao giờ nhầm lẫn. Điều này làm nhân vật tôi rất vui và mãn nguyễn vì nhớ những điều đó mình có thể cảm nhận được cả vườn hoa theo cách rất riêng. Cậu nhận ra những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho trong khu vườn. Qua câu chuyện này, tác giả muốn gửi gắm bài học ý nghĩa về cuộc sống. Khi cảm nhận mọi thứ bằng cả tâm hồn, chúng ta sẽ phát hiện ra những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
Cùng với câu chuyện của tôi là câu chuyện về thằng Tý. Một lần, cả nhà đang ăn cơm thì mọi người nghe thấy tiếng hét. Tôi đoán ra được tiếng hét phát ra ở hướng nào, mẹ nói đó là ở bờ sông. Bố quăng chén cơm băng vườn chạy ra, cứu được thằng Tí. Từ đó, thằng Tí thường hay đem đến biếu bố những trái ổi to. Dù ít khi ăn ổi, nhưng bố vẫn vui vẻ ăn. Khi nhân vật tôi cảm thấy thắc mắc và hỏi bố. Người bố đã giải thích cho cậu nghe ý nghĩa của món quà. Điều đó được thể hiện qua câu nói của người bố: “Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó”. Một món quà luôn gửi gắm tình cảm, tâm ý của người gửi. Bởi vậy dù là người nhận hay cho món quà một cách trân trọng thì cũng thể hiện nét đẹp của mình. Ở đây, tác giả cũng muốn gửi gắm bài học về thái độ trân trọng, biết ơn đối với những người dành tình cảm cho chúng ta.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, lời của nhân vật “tôi” giúp cho câu chuyện thêm sinh động, chân thực. Giọng điệu hồn nhiên, ngây thơ của một đứa trẻ cùng với đó là lời văn giản dị góp phần gửi gắm thông điệp nhân văn, dễ hiểu.
Như vậy, “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện nhẹ nhàng, đơn giản nhưng gửi gắm bài học vô cùng sâu sắc, ý nghĩa.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 4
“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần đã gửi gắm những bài học nhân văn, giá trị về cuộc sống.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, người kể xưng “tôi” cũng là nhân vật chính. Từ đó, nội dung câu chuyện trở nên chân thực, sinh động hơn. Nhân vật chính là một cậu bé, kể lại những trải nghiệm thú vị của bản thân trong khu vườn của nhà mình.
Nhà tôi có một khu vườn rộng. Bố trồng trong vườn rất nhiều hoa. Buổi chiều ra đồng về, bố thường dẫn tôi ra vườn. Hai bố con thi nhau tưới. Người bố đã nghĩ ra những trò chơi cho cậu. Trò chơi đầu tiên là thử thách về xúc giác. Cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại, sau đó đi chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần, cậu đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Tiếp theo, trò chơi thức thách thị giác, cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại rồi đoán xem người và vật cách xa bao nhiêu. Sau nhiều lần, cậu bé “chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Cuối cùng là trò chơi thử thách khứu giác, thay vì chạm vào những bông hoa, thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Qua những trò chơi này, cậu bé có thêm bài học về sự biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình.
Bên cạnh đó, câu chuyện về thằng Tý cũng đem đến bài học. Sau nhà tôi có một con sông nhỏ. Những ngày hè, bố thường dẫn tôi ra tắm. Một hôm cả nhà đang ăn cơm, mọi người nghe thấy tiếng hét. Tôi đoán ra được tiếng hét phát ra từ hướng nào, mẹ nói rằng ở bờ sông. Bố đã chạy ra, cứu được thằng Tý. Từ đó, thằng Tý hay đem ổi sang biểu bố. Mặc dù, bố ít khi ăn ổi nhưng vẫn vui vẻ ăn. Khi tôi thắc mắc, bố đã giải thích về giá trị của món quà nằm ở tấm lòng của người tặng. Và chúng ta cần có thái độ trân trọng, biết ơn đối với người đã tặng món quà đó.
Qua phân tích, có thể khẳng định rằng tác phẩm “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một tác phẩm hay, chứa đựng giá trị nhân văn sâu sắc.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 5
Văn bản “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần gửi gắm nhiều bài học ý nghĩa.
Nhân vật chính trong văn bản cũng là người kể chuyện xưng là “tôi”. Trong ngôi nhà của cậu có một khu vườn rộng lớn nhiều loài cây, loài hoa. Mỗi buổi chiều ra đồng về, “tôi” lại theo bố ra vườn tưới cây. Sau đó, người bố thường bảo cậu nhắm mắt lại, đi đến chạm vào từng bông hoa và đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần thử thách, cậu đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Tiếp đến, người bố lại nghĩ ra một trò chơi khác. Bố sẽ đứng ở đâu đó rồi hỏi con đoán xem mình cách con bao xa, nhân vật “tôi” từ không đoán được đến “Bây giờ chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Người chú ban đầu không tin, nhưng nhân vật “tôi” đã dần chứng minh được sự tự giác và khả năng của mình. Sau đó, lại một trò chơi khác được nghĩ ra. Thay vì được chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Nhân vật tôi nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn. Qua những trò chơi này, người bố đã giúp đứa con có thêm nhiều thời gian để trải nghiệm. Tôi đã biết quan tâm, trân trọng từng bông hoa, ngọn cỏ trong khu vườn.
Câu chuyện tiếp theo là về việc thằng Tý đem tặng bố những trái ổi to mềm. Món quà chứa đựng tâm ý của người tặng - thằng Tý: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Vậy nên mặc dù người bố rất ít khi ăn ổi nhưng vì đó là món quà của Tý nên bố đã thưởng thức nó. Từ đó có thể nhận ra rằng dù là một món quà nhỏ bé, hết sức đơn giản nhưng quan trọng nhất là tâm ý của người tặng món quà. Bởi vậy dù là người nhận hay cho món quà một cách trân trọng thì cũng thể hiện nét đẹp của mình.
“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 6
Tác phẩm “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện đơn giản nhưng đem đến nhiều bài học sâu sắc trong cuộc sống.
Nhân vật chính trong truyện, cũng là người kể chuyện là một cậu bé. Trong khu vườn nhà cậu có trồng rất nhiều hoa. Cứ mỗi buổi chiều, hai bố con cậu ra vườn để tưới cây. Sau đó, bố sẽ nghĩ ra những trò chơi cho cậu bé trải nghiệm.
Đầu tiên là trò chơi thử thách xúc giác. Cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại, sau đó đi chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần như vậy, cậu đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Tiếp đến là trò chơi thức thách thị giác, cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại rồi đoán xem người và vật cách xa bao nhiêu. Sau nhiều lần, cậu bé “chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Cuối cùng là trò chơi thử thách khứu giác, thay vì chạm vào những bông hoa, thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Người bố đã tạo ra những trò chơi để giúp cậu bé rèn luyện mọi giác quan. Nhưng từ những trò chơi này, cậu bé có thêm bài học về sự biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình. Đặc biệt là hình ảnh cuối truyện “những bông hoa chính là người đưa đường” gửi gắm thông điệp thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất.
Cùng với đó, câu chuyện nhỏ về món quà của thằng Tý cũng đem đến một bài học. Món quà nhỏ của thằng Tý là: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Món quà dường như chứa đựng tình yêu thương của người tặng. Vậy nên mặc dù không thích ăn ổi nhưng bố vẫn nhận lấy và thưởng thức nó. Câu chuyện về món quà đã khẳng định rằng một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó.
Có thể khẳng định rằng, “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một câu chuyện nhẹ nhàng, mà sâu sắc.
Phân tích văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Mẫu 7
Nguyễn Ngọc Thuần là cây bút chuyên sáng tác cho trẻ em. Tác phẩm của ông mang đến một thế giới trong trẻo, tươi mới và ấm áp. Một trong những tác phẩm của ông là truyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” sẽ gửi gắm đến bạn đọc bài học giá trị.
Nhân vật chính trong tác phẩm là “tôi” - một cậu bé. Ngôi nhà của cậu có một khu vườn rộng lớn. Mỗi buổi chiều ra đồng về, “tôi” lại được theo bố ra vườn tưới nước cho cây cối. Người bố đã nghĩ ra một trò chơi thú vị, đó là yêu cầu tôi nhắm mắt lại rồi đi đến chạm vào từng bông hoa và đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần, cậu đã đoán được tên gọi của tất cả các loài hoa. Không dừng lại ở đó, người bố lại nghĩ ra một trò chơi khác. Bố sẽ đứng ở đâu đó rồi hỏi “tôi” đoán xem khoảng cách là bao xa, nhân vật “tôi” từ không đoán được đến “Bây giờ chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Người chú ban đầu không tin, nhưng nhân vật “tôi” đã dần chứng minh được sự tự giác và khả năng của mình. Sau đó, lại một trò chơi khác được nghĩ ra. Thay vì được chạm thì bây giờ nhân vật “tôi” chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, cậu đã nhận được lời khen của bố là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế gian. Nhân vật tôi nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn. Người bố thật tinh tế khi đã nghĩ ra những trò chơi thú vị, dạy cho con biết cảm nhận thiên nhiên và cuộc sống. Còn nhân vật “tôi” lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, kiên trì và nhạy cảm khi biết cảm nhận thiên nhiên.
Không chỉ dừng lại ở đó, người bố còn dạy cho tôi về ý nghĩa giá trị của món quà. Một hôm, cả nhà đang ăn cơm thì mọi người nghe có tiếng la hét. Nhân vật “tôi” đã đoán ra hướng của tiếng hét, mẹ nói rằng nó ở phía bờ sông. Vậy là bố đã quăng chén cơm ăn dở, băng qua vườn chạy ra bờ sông và cứu được thằng Tý. Khi nhận được món quà của thằng Tý là: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Vậy nên dù rất ít khi ăn ổi nhưng người bố đã vui vẻ thưởng thức nó. Khi “tôi” cảm thấy thắc mắc, bố đã giải thích cho cậu hiểu về giá trị của những món quà. Dù là một món quà nhỏ bé, hết sức đơn giản nhưng quan trọng nhất là tâm ý của người tặng món quà. Bởi vậy dù là người nhận hay cho món quà một cách trân trọng thì cũng thể hiện nét đẹp của mình.
Có thể khẳng định rằng, “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng gửi gắm bài học giá trị nhân văn sâu sắc.